Làm người tốt quả thực cũng không dễ dàng gì.
Một ngày hôm qua coi như cũng đã kiệt quệ, đến độ tôi chẳng còn sức để ngồi viết thứ gì đó. Bị cô em gái nhỏ, không, từ nay nên gọi là Eunsoo mới đúng, dắt tới dắt lui một vòng siêu thị. Rõ là tôi mới là người sẽ nấu cơm cho con bé, vậy mà suốt một buổi đều phải nghe con bé nhắc đi nhắc lại về sở thích của anh trai mình. Tôi nghe mông lung một hồi, cuối cùng phải gạt con bé sang một bên, trực tiếp hỏi vậy con bé thích ăn gì, tôi là nhận lời chăm lo con bé, không phải cậu anh trai.
Vậy mà con bé lại quay ra cười hì hì với tôi, nói "Em không đặc biệt để ý chuyện ăn uống, chỉ là anh trai em gần đây đều tăng ca rất mệt. Em cũng không biết nấu ăn, chi bằng nhờ anh giúp một tay tẩm bổ anh ấy một chút."
Tôi câm nín.
Hai anh em các người gen di truyền cũng quá mạnh rồi.
Không, là trách tôi quá hiền lành tốt bụng mà thôi.
Sau đó con bé còn viện đủ lý do kêu anh mình vẫn đang ốm, dạ dày không được tốt, lại nói hai anh em đều rời nhà lên đây, không người thân thích, cứ vậy mà chăm sóc nhau...Tôi không nghe nổi, không nghe nổi nữa.
Tuy có chút phiền phức, nhưng chính mình đã đồng ý từ đầu, hiện tại trở mặt thì còn mặt mũi nào.
Về đến nhà thì túi lớn túi nhỏ cũng đã chất đầy bàn, còn tưởng con bé muốn làm tiệc sinh nhật tới nơi. Eunsoo đưa cho tôi một mảnh giấy các món ăn mình vừa ghi ra, còn dặn rõ ràng anh trai con bé không ăn được thứ gì. Tôi nhìn một hàng cà rốt, dưa chuột, đậu hà lan, lá vừng....đều bị gạch không thương tiếc, chỉ biết lắc đầu. Cậu ta không phải cũng quá trẻ con rồi? Lớn từng đó mà vẫn còn kén ăn như vậy?
Đến tám giời tối, cái người ai cũng biết là ai đấy mới về tới nhà. Chúng tôi cũng vừa kịp chuẩn bị xong cơm. Nhìn cậu ta mặc đồ công sở nghiêm trang làm tôi cũng có chút lạ lẫm. Tuy cảm thấy gương mặt đó chắc chắn kém tuổi mình, nhưng với loại khí thế khi nhìn người khác thế kia, tôi khi ấy không khỏi có chút nghi ngờ. Tuy nhiên cũng không thể vì vậy mà không vạch rõ giới hạn. Phải cho họ biết, tôi là người tốt bụng tới giúp đỡ, tuyệt nhiên không phải kẻ dễ dàng bị thao túng bởi bất kỳ ai.
Đợi cậu ta ăn xong, tôi liền vào thẳng vấn đề, nói "Mấy ngày này tôi ở nhà cũng cảm thấy buồn chán nên có thể giúp hai anh em cậu nấu cơm để giải tỏa căng thẳng, tuy nhiên cậu cũng nên tính đến chuyện tìm người giúp việc đi. Làm người, không thể sống trong cảnh tạm bợ. Hơn nữa, dựa vào quan hệ của chúng ta, với tôi đúng là rất phiền phức."
Cậu ta lại cười giả lả như vô tội nhìn tôi, giọng điệu châm chọc "khen" tôi thẳng thắn thật.
Tôi không quản, dù sao bản thân từ trước đến giờ cũng là có gì nói nấy. Cậu ta quan sát thái độ của tôi, sau cùng mới gật đầu tỏ vẻ nghe lời "Tôi biết rồi, qua vài ngày tới tôi sẽ đến trung tâm tìm người, tuyệt đối không làm phiền anh như thế này nữa, anh Jung."
Khi đó tôi mới nhớ ra vấn đề quan trọng, đã đến mức này cũng chẳng cần giữ ý tứ, liền hỏi cậu ta tên là gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
(Hoàn) [VHOPE] Những năm tháng vội vã
FanfictionTác giả : makapi Thể loại: Tùy bút, nhật ký Nhân vật: VHOPE, KOOKHOPE Giới thiệu: Là những ghi chép của Jung Ho Seok về những năm tháng mà anh đã và đang trải qua. A/N: Truyện viết với mục đích phi lợi nhuận, nhân vật trong truyện không thuộc về tá...