Chương 4: Gặp đúng người

23 3 0
                                    

Thu Phong rơi xuống vực thẳm. Nàng cố gắng bám vào vách đá, nhưng vô ích, phiến đá trơn chẳng những không cứu nàng, mà một số mảnh sắc nhọn còn cào trầy xước tay nàng, máu đỏ thấm ướt y phục. Nàng hét lên tuyệt vọng, nhưng không có tiếng đáp lại. Bên trên chỉ có loáng thoáng những tiếng hô hoán của những người khác. Thu Phong quay lại đã thấy mình càng ngày càng gần với con sông nhỏ bên dưới, nàng sắp rơi vào lòng sông rồi. Thế là chấm hết kiếp này của nàng, giống hệt như kiếp trước, lúc đó là do nàng quá nhục nhã mà tự nguyện nhảy xuống, lần này là do có người hãm hại. Chẳng lẽ ông trời không cho nàng làm lại, không cho nàng một cơ hội thứ hai sao? Chẳng lẽ việc đặt chân đến đây, ngay từ đầu đã là một sai lầm? Hết quốc sư, giờ là thái tử phi, tất cả đều lần lượt hãm hại nàng. Nàng đã làm gì trái ý họ cơ chứ? Nước sông không phạm nước giếng, tại sao cứ nhất định phải giết ta? Thu Phong hốt hoảng, đến khi nàng kịp nhận ra thì nàng đã rơi vào lòng sông. Thu Phong bị ngạt nước, không thở nổi, nước sông lại chảy xiết, cuốn Thu Phong đi thật xa.

Nghe thấy tiếng hét thất thanh của thái tử phi, mọi người chạy tới. Đình Nguyên tới trước, sau đó là thái tử, quốc sư, rồi tất cả mọi người cùng có mặt. Khi chỉ nhìn thấy còn lại một mình thái tử phi đứng đó, sắc mặt Đình Nguyên tái nhợt. Hắn lay mạnh An Nhiên, hơi dùng sức làm cho vai An Nhiên có chút đau, khẽ nhíu mày lại. Nhưng Đình Nguyên không một chút mảy may để ý tới, ngược lại còn gằn từng chữ:
- Thu Phong đâu? Thu Phong đâu rồi?

An Nhiên chưa từng nhìn thấy vẻ mặt hung hăng này của Đình Nguyên, có chút sợ hãi đen mặt, trầm mặc một lúc mới lắp bắp, nước mắt rơi lã chã:
- Đã... đã không cẩn thận... rơi xuống vực rồi!

Đình Nguyên mặt thất sắc, buông An Nhiên ra, nhưng khi An Nhiên còn chưa kịp hoàn hồn, định quay lại nói gì đó, bỗng phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang nhanh chân nhảy xuống vực. Lúc này An Nhiên thật sự hoảng sợ, cuống cuồng quay lại nhìn đám người vừa mới đuổi kịp đến đây, một số còn đang thở hồng hộc, vội vàng gào lên:
- Các người,... mau cứu họ đi, nhị hoàng tử bây giờ cũng rơi xuống vực rồi!

Lúc Thu Phong rơi xuống vực, An Nhiên còn rất bình tĩnh, nhưng khi tận mắt chứng kiến Đình Nguyên nhảy xuống vực, cô ta không thể nào bình tĩnh được nữa, vừa hoảng loạn, kinh sợ, cuối cùng liền oa oa khóc lớn lên. Thái tử đứng gần đó nhíu nhíu mày, thật là mất mặt, bèn đi tới, nắm cổ tay cô ta kéo đi. Một số người thử trèo xuống vách đá, nhưng trời đã dần tối, không còn quan sát được rõ quang cảnh xung quanh nên nhà vua hạ lệnh, nên đợi đến ngày mai mặt trời lên liền cử quân lính tới tìm họ, còn đoàn người đi săn bây giờ vừa thấm mệt, nên không còn sức lực nào nữa, tất cả liền lập tức trở về kinh thành. Hoàng thượng, thái tử, quốc sư, cả những quan đại thần, người muốn trốn tránh trách nhiệm tìm hoàng tử nên đều đi hết, bỏ lại vách đá trơ trọi ở đó. Thái tử phi còn gào khóc không thôi, muốn tìm được người ngay, nhưng đã bị thái tử ép lên ngựa trở về.

Sau khi rơi xuống vực sâu, Đình Nguyên rơi vào con sông nhỏ bên dưới, vừa cố gắng bơi theo dòng nước đi tìm Thu Phong, chốc chốc lại hô lớn tên nàng. Thật may mắn, không bao lâu sau, hắn thấy Thu Phong đang bị kẹt ở một tảng đá gần bờ. Loay hoay một hồi, Đình Nguyên mới kéo được Thu Phong lên bờ. Cả hai người ướt nhẹp, trời đã tối hẳn. Hắn thoáng nhìn Thu Phong, dường như mắc kẹt trong tảng đá đó mà cả người đầy xây xước, ở bắp chân có một vết thương sâu hoắm thật đáng sợ, còn đang rỉ máu. Đình Nguyên bình tĩnh xé vải trên người mình, cẩn thận băng bó cho Thu Phong. Thu Phong đã nôn ra gần hết nước, nhưng dường như vì vết thương vẫn hôn mê bất tỉnh. Đình Nguyên cõng nàng lên, dựa theo ánh sáng yếu ớt le lói của vầng trăng đêm chiếu xuống khu rừng, hai người mang một bộ dạng thảm hại, đi sâu vào trong rừng một lúc lâu thì thấy một hang động nhỏ.

Nghịch lý tình thiên (Tình ái nghịch thiên) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ