Chương 10

5 2 0
                                    

- Nương nương, là hỉ mạch!

Quan thái y vừa được gọi vào chầu đưa tay bắt mạch cho nàng, rồi vui mừng lui lại bẩm báo. Thu Phong rụt tay lại, mặt không biến sắc, ra lệnh:
- Ta biết rồi, ngươi có thể lui.

Quan thái y vừa ra khỏi phòng, A Ngân đứng gần đó chợt reo lên vui vẻ:
- Nương nương, vậy là người có tiểu hài tử rồi sao? Hoàng tử sau khi trở về nhất định sẽ vui lắm! Sau này ta và Tiểu Thuý lại càng phải nỗ lực may quần áo trẻ con rồi!

Thu Phong đứng dậy, bình thản nói:
- Đứa bé còn nhỏ, chuẩn bị sớm làm gì chứ? Ngươi tốt nhất là vẫn nên làm việc của mình đã.

- Nương nương, chẳng lẽ... người không vui sao?

Vui ư? Liệu chuyện này có gì vui sao? Thu Phong không trả lời. Đã hai tháng trôi qua kể từ giao hẹn của nàng và Liên Hoa. Mọi chuyện vẫn như vậy, chỉ khác là bây giờ có thêm một sinh linh mới tới bên nàng. Chuyện này... Nên vui mới đúng sao?

Sau khi Đình Nguyên trở về, nghe được từ lời của A Ngân, vội vàng đến tìm nàng. Thu Phong đang gắp dở đồ ăn thì bất ngờ bị ôm chặt, miếng thịt rơi lại vào đĩa. Nàng thở dài, đặt đũa xuống:
- Vui đến thế sao?

Đình Nguyên dụi đầu vào tóc nàng, không thể giấu hết vui mừng trong giọng nói:
- Thu Phong, chúng ta có hài tử rồi sao? Là thật sao?

Điệu bộ của hắn hệt như con cún vẫy đuôi, khuôn mặt cũng toát lên vẻ hạnh phúc. Thu Phong phì cười:
- Sáng nay thái y đã bẩm báo như vậy, chàng không tin sao? Vậy để ta gọi hắn vào nói lại!

- Không cần, ta tin, ta tin.

Nói rồi hắn ngồi xuống bên cạnh nàng, ôm nàng vào lòng.
- Thu Phong, nàng nói xem, là trai hay gái? Nếu là con trai, ta sẽ cho nó học kiếm thuật theo nàng, để sau này không còn là thư sinh yếu đuối vô dụng nữa. Nếu là con gái, sẽ cho nó thật nhiều váy vóc đẹp, theo nàng quyết định. Nàng xem, chúng ta nên đặt tên nó là gì?

Thu Phong đáp lời:
- Nó vẫn còn bé, chàng khẩn trương vậy làm gì? Để sau này quyết định là được rồi. - Nói rồi khẽ đẩy hắn ra - Được rồi, ta còn phải ăn cơm nữa.

- Được, được. Nàng muốn ăn gì, ta đều mua cho nàng ăn. Bây giờ nàng là thai phụ, cần phải tẩm bổ. Nàng xem, có phải thức ăn hơi ít quá rồi không? Để ta gọi người mang lên nhiều nữa. Nàng phải ăn nhiều vào.

Thu Phong im lặng, mồ hôi lấm tấm trên mặt. Có cần phải khoa trương như vậy không? Thu Phong lại cầm đũa lên, tiếp tục ăn. Đình Nguyên ở bên cạnh, gắp hết cái này đến cái khác vào bát nàng. Được một lúc, bát Thu Phong đã cao cao như ngọn núi nhỏ. Nàng tức giận, liếc xéo Đình Nguyên:
- Đủ rồi! Chàng định nhồi cho ta bội thực hay sao? Ăn đến mức muốn nội thương mất!

- Ăn càng nhiều thì càng bổ dưỡng mà, ta chỉ muốn tốt cho nàng thôi.

Thu Phong đen mặt. Nói thật là có cần khoa trương đến mức đó không? Bỗng nhiên nàng thấy chóng mặt, đánh rơi đũa, thân người bỗng nghiêng ngả. Đình Nguyên nhìn thấy, vội đến đỡ nàng:
- Thu Phong, nàng không sao chứ?

- Ta... ta không sao. Chàng yên tâm.

Cảm giác chóng mặt ấy chỉ trong chốc lát, nhưng không hiểu sao, nàng lại thấy khó chịu vô cùng. Lại còn có cảm giác buồn nôn này nữa, thật là bất tiện. Thu Phong không muốn ăn nữa, liền trở về phòng nghỉ.

Nghịch lý tình thiên (Tình ái nghịch thiên) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ