Chương 6

11 2 0
                                    

Vài ngày sau, Thu Phong tìm đến thư phòng phía bắc.

Gian phòng này đã cũ, đầy mùi ẩm mốc và bụi. Tiểu Thuý đứng đằng sau nàng, ái ngại hỏi:
- Nương nương, nhất định phải vào trong đó tìm đồ sao?

- Nhất định là vậy, ta muốn xem một thứ rất quan trọng, ngươi đứng ngoài chờ ta! - Thu Phong trả lời.

Sao lại có thể bỏ lỡ cơ hội này được chứ? Đây vốn là thư phòng gần nhất với tẩm cung của quý phi khi xưa, bây giờ đã bỏ hoang, nhưng chắc vẫn còn lưu giữ tài liệu ở đâu đó. Liên Hoa tỷ hôm nay cũng đã thâm nhập thư phòng gần tẩm cung hoàng hậu, xem ra ta cũng phải tranh thủ tìm kiếm ở đây.

Thư phòng này vốn vắng người qua lại, từ khi quý phi từ trần, càng ít người lui đến dọn dẹp. Phía ngoài chỉ có một mình Tiểu Thuý đứng đợi, còn Thu Phong ở bên trong, đối mặt với những chồng sách dính bụi, loay hoay nửa ngày mà không tìm ra được một chứng cứ nào. Nàng sắp tuyệt vọng, định lui ra ngoài thì bỗng nhìn thấy ở góc của một giá sách có chứa một cái cần gạt. Nơi này cũng có cơ quan mật sao? Thu Phong đưa tay gạt thử, giá sách bỗng lùi ra, một lối đi mật xuất hiện trên sàn nhà. Nàng do dự một hồi, rồi quyết định tiến vào trong.

Một đường đi tối om trải dài trước mắt, Thu Phong đi mãi, cuối cùng đến một thư phòng nhỏ, đơn giản mà sạch sẽ, có đèn sáng bên trong. Đồ đạc không có gì nhiều, trên án thư chỉ có một tập giấy nhỏ dính đầy bụi, một nghiên mực đã khô từ lâu. Nàng tò mò cầm tập giấy lên xem thử, hoá ra là một bức thư đã được viết từ lâu, mực đã khô, có chỗ còn nhoè đi. Người viết thư này hẳn đã bỏ ra không ít tâm tư.
Đây có thể là di thư mà quý phi để lại, chắc chắn có chứa manh mối quan trọng rồi. Nàng giở ra xem, thư viết:
"Ngày trước có một nàng công chúa cao quý, được phụ hoàng, mẫu thân và ca ca hết mực che chở. Công chúa có thương thầm công tử của một bá quan trong triều. Đối với công chúa, chàng ấy là tất cả những gì tốt đẹp nhất trong thời thanh xuân. Hai người cùng nhau hẹn ước, đợi khi nào lớn sẽ kết tóc se tơ, bén duyên tơ hồng. Nào ngờ, ca ca của nàng đột nhiên bị người ta hại, mà công chúa lại đau lòng phát hiện ra, người thủ lĩnh chính là chàng ấy. Người thanh niên trẻ tuổi khi xưa nàng từng yêu, ra tay ám hại huynh muội của nàng, rồi còn dàn xếp để nàng suýt nữa hiểu nhầm một người bạn thân thiết hồi nhỏ. Công chúa biết chuyện, vô cùng đau khổ, nàng lên kế hoạch trả thù chàng. Nàng cùng với người bạn hồi nhỏ toan trốn đi, định để chàng đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi chàng.
Chàng trai năm xưa lên làm hoàng thượng, thống nhất lại giang sơn đang loạn lạc, nàng cũng trở thành hoàng hậu, còn phong cho nhi tử nàng làm công chúa. Vị công chúa ngày đó, nay đã là hoàng hậu, liền hậm hực, không muốn lại gần chàng, không muốn sinh hài tử cho chàng, nhưng khi biết chàng cùng vị cung phi khác ở chung một chỗ, lại cảm thấy rất đau lòng. Sau này, vị cung phi đó sinh được hài tử, nhưng được ít lâu lại cho người ám hại nhi tử của hoàng hậu. Nàng chạy đến cầu cứu chàng, nhưng chàng nào có nghe thấy, chàng lúc ấy đang cùng cung phi đùa vui. Nàng phát điên vì đau buồn, bệnh tật liên miên. Người bạn tốt bụng hồi nhỏ lại xuất hiện, người ấy đã cứu sống nhi tử của nàng, đưa nàng đi, rồi còn nhờ sư phụ chữa khỏi cho nàng.
Chàng biết không, khi ở địa cốc đó, ta đã từng nghĩ đến chuyện bỏ đi cùng Mục Thanh và Liên Hoa. Từ ngày ta cầu cứu chàng, chàng lờ đi như không nghe thấy, ta đã xác định được tâm tư của mình, lòng chàng không hề có ta, ta nghĩ đã đến lúc phải rời đi. Nhưng càng hạ quyết tâm, càng nhớ đến hình bóng chàng, nhớ lúc chàng cười với ta từ những ngày còn nhỏ. Ta lại cố chấp, quyết định quay trở về. Đã có lúc, ta muốn tha thứ tất cả cho chàng, nhưng ta có lỗi với phụ hoàng, có lỗi với quốc gia, ta không thể nào đặt tâm tư đó xuống được. Ngay khi ta muốn quên đi, hoàng hậu lại đến nói cho ta biết hết mọi chuyện. Hoá ra, cuộc đời ta ngay từ đầu đã là sự sắp đặt. Ta không trách hoàng hậu, muội ấy cũng chỉ muốn tốt cho chàng, mê muội quên hết tất cả mọi thứ để giúp chàng. Ta không thể đối diện với chàng, ta cũng không thể tha thứ cho chính bản thân ta. Ta đành lấy cái chết để rửa sạch mọi chuyện. Ván bài này, chàng đã thật sự thắng rồi. Chàng thắng rồi, Tử Thất! Nhưng chàng biết đấy, khi thắng cuộc, chàng không thể có tất cả như ý chàng muốn được".

Nghịch lý tình thiên (Tình ái nghịch thiên) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ