Chương 12

2 1 0
                                    

Nàng công chúa từng cao cao tại thượng, không ngờ cũng có ngày này.

- Máu, máu...  Công chúa, váy người thấm máu rồi!  Mau gọi thái y! Người đâu!

A Ngân hốt hoảng, đánh rơi chậu nước, không ngừng la hét, kêu cứu. Tiểu Thúy từ ngoài chạy vào, nhìn thấy một màn như vậy,  A Ngân ngã xuống đất, không ngừng la hét, chậu nước rơi xuống đổ cả ra ngoài, còn công chúa thì từ từ gục xuống. Tiểu Thúy kéo A Ngân ra ngoài, lệnh cho vài thị nữ đi gọi thái y, còn mình thì đến bên cạnh công chúa, đỡ lấy nàng đang ngã gục trên đất.

Thu Phong không hề cảm thấy gì. Nàng từ từ lịm đi trong tiếng hét thất thanh của A Ngân. Có lẽ như vậy cũng tốt.  Không phải nhìn thấy điều nàng kinh sợ nhất. Đây chỉ là một giấc mơ dài mà thôi, chỉ là giấc mơ mà thôi. Sáng nay nàng vẫn đang thức dậy, chải đầu, mặc y phục, vẫn dùng điểm tâm, nàng còn định ra ngoài hóng gió cơ mà.

Nàng từ từ mở mắt. Là mành trên giường. Căn phòng nồng nặc mùi thuốc, thật khó chịu. Nàng cố cử động thân thể, nhưng phát hiện bản thân không còn sức lực. Tiểu Thúy đang túc trực bên cạnh, thấy nàng tỉnh liền đến bên cạnh nàng.

- Công chúa, người tỉnh rồi. Công chúa, người không sao rồi.

Vành mắt Tiểu Thúy hồng hồng, nhìn rất đáng thương. Trong phòng chỉ có một mình Tiểu Thúy bên cạnh nàng. Nàng cất tiếng, lại nhận ra cổ họng mình khô khốc, giọng nói khàn khàn, khó khăn lắm mới nói được vài câu:

- Tiểu Thúy,  ngươi sao vậy?  Ai khi dễ ngươi?

- Công chúa, không ai khi dễ nô tì cả. Chỉ là, đứa bé,...  đứa bé không giữ được nữa.

Hóa ra là vậy. Cuối cùng thì cũng đến kết cục này. Nàng thở dài, nhắm mắt.

"Thu Phong, muội giúp ta nốt lần này thôi được không? "

"Được, ta giúp tỷ lần này. Tỷ cần ta làm gì? "

"Mấy ngày nữa, ta sẽ phái một thái y tới, nói rằng muội mang thai. Muội chỉ cần hành động bình thường, đừng phô trương quá. Sau khi ta trở về, ta đưa cho muội một phần thuốc. Muội yên tâm, thuốc này chỉ làm cho nguyệt sự nhiều hơn một chút, cũng không tổn hại thân thể, muội không cần lo lắng quá nhiều".

Diễn ta cũng diễn rồi, kết cục ngày hôm nay cũng là được định sẵn từ trước rồi. Sau ngày hôm nay, đến lúc ta trở về rồi.

Tối mịt hôm đó, Đình Nguyên mới trở về. Hắn bước vào phòng  lúc nàng đã ngủ say. Đình Nguyên ngồi lại nhìn nàng một lúc lâu, rồi bước ra khỏi phòng, giam mình trong thư phòng đến sáng.

                            ***

Gian phòng tĩnh lặng, ngoài trời mưa rả rích, cánh cửa gỗ cô quạnh khép hờ. Thái tử phi An Nhiên, lần đầu tiên chịu đựng giày vò, đứng dưới màn mưa trong điện Hắc Mã. Từ nhỏ đến lớn, chưa bao giờ nàng ta phải trải qua một màn nhục nhã như vậy.

- Nương nương, con sai rồi!  Con sai rồi, người tha lỗi cho con đi.

Người vừa được gọi là nương nương, là một nữ tử trẻ đẹp, trên người đầy lụa là quý hiếm, trang sức phỉ thúy lộng lẫy. Nàng ta điềm nhiên ngồi bên bàn trà, thưởng thức chén trà ngon, mặc cho thái tử phi dầm mình dưới mưa. Cách đó không xa, Thu Phong đã hồi tỉnh, đang ngồi trên giường, một bên là thị nữ bón thuốc hầu hạ. Nữ tử bên bàn trà đó là Lệ phi, đang đắc sủng vô cùng. Từ khi hoàng hậu bị giam lỏng, nàng ta được phong lên làm Lệ Quý phi, trong lòng càng đắc chí, quản lí hậu cung ngày càng nghiêm, trong lòng thì ngày càng đắc ý.

Nghịch lý tình thiên (Tình ái nghịch thiên) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ