Chương 5: Định mệnh

14 2 0
                                    

Tuyết rơi trắng xoá dấu chân người đi. Trên sân trước một căn nhà nhỏ, có một người con gái đứng tựa vào cửa, ngẩng đầu nhìn màn tuyết trắng. Đã một năm kể từ khi nàng lưu lại đây. Cô gái đứng lặng trong tuyết, nhìn khoảng trời cao, trong ánh mắt tựa như có trăm ngàn nỗi buồn thảm.

- Mau vào nhà đi, sẽ lạnh lắm đó.

Một nam nhân chẳng biết từ lúc nào đã lui đến sau lưng nàng, nhẹ nhàng khoác lên người Thu Phong một tấm áo khoác. Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, cười hỏi:
- Đang suy nghĩ gì vậy?

Thu Phong phóng tầm mắt ra xa, bầu trời đen như mực, ngàn bông tuyết trắng đang rơi xuống thế gian.
- Chúng ta... hay là trở về đi?

- Về Nguyệt Quốc? Được, ta trở về cùng nàng.

Thu Phong xoay người lại, nhìn thẳng ánh mắt hắn, khẽ nói:
- Không phải, chàng biết ta muốn nói đến nơi nào mà.

Đình Nguyên nghe thấy lời đó, nhíu mày, lặng thinh không trả lời nàng. Ở nơi đó, biết bao đau thương, nàng bị đẩy xuống vách núi, nàng bị hạ thuốc, nếu hắn chỉ tới muộn chút nữa, không biết nàng sẽ ra sao? Như vậy mà còn muốn trở về sao? Chi bằng ở lại đây, rồi về lại Nguyệt Quốc. Nha đầu này, thật không biết là ngốc nghếch hay cứng đầu.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên từ đằng xa có tiếng kêu vọng lại. Thu Phong lao ra trước cổng, thấy Hạ Hạ đang đỡ Mục Thanh trở về liền hỏi:
- Xảy ra chuyện gì sao? Thúc thúc, đột nhiên sao lại như vậy?

Đình Nguyên tiến lên, giúp Hạ Hạ dìu Mục Thanh vào nhà. Hạ Hạ xoay người nói với Thu Phong:
- Chúng ta đi săn, gặp cây độc, muội mau hái thuốc tới đây.

Thu Phong chạy vội ra vườn, lát sau trở vào nhà, trong tay cơ man rất nhiều loại lá thuốc khác nhau, đặt chúng lên bàn. Mục Thanh trúng độc tố, mồ hôi vã ra, kêu lên đau đớn. Hạ Hạ giúp Mục Thanh hút máu độc ra khỏi vết thương trên cánh tay. Thu Phong đến gần, khẽ hỏi:
- Là loại độc gì, tại sao có thể hành người đến như vậy?

Hạ Hạ trả lời:
- Ta cũng không biết, loại độc này ta chưa từng thấy bao giờ.

Cả ba người chật vật vây quanh Mục Thanh, người cầm máu, người giải độc. Một canh giờ trôi qua, tình hình vẫn không có chút nào khả quan. Mục Thanh gắng gượng ngồi dậy, nói:
- Ta đã già, sinh tử bệnh lão đều có số mệnh, cứu chữa vô ích. Trước ta muốn nói chuyện với Hạ Hạ, các ngươi mau ra ngoài một chút.

Rồi vẫy tay ra hiệu cho Thu Phong và Đình Nguyên ra ngoài, nói chuyện riêng với Hạ Hạ một lát. Một lát sau, Thu Phong và Đình Nguyên nghe thấy tiếng khóc của Hạ Hạ, chạy tới thì phát hiện Mục Thanh đã qua đời. Thu Phong tiến đến an ủi Hạ Hạ, còn Đình Nguyên trầm mặc cúi đầu.

Làm xong ma chay cho Mục Thanh, Hạ Hạ muốn mang tro cốt của cha đi chôn. Trên đường đi, cả ba người đều trầm mặc, không ai nói một lời. Hạ Hạ kéo dây cương thúc ngựa đi trước, hai người kia lặng lẽ theo sau. Thu Phong thúc ngựa đến gần Hạ Hạ, khẽ nói:
- Tỷ, người đã đi rồi đừng quá buồn thương... Sinh lão bệnh tử đều là tiền định.

Hạ Hạ rũ mi mắt, cúi đầu. Kể từ ngày Mục Thanh ra đi, trong khi làm ma chay, nàng hiếm khi rơi nước mắt. Con người đôi khi không thể quá mạnh mẽ, cũng chẳng hề vô tình. Huống chi là người cha đã chăm sóc nàng nửa đời người, sao tránh khỏi tiếc thương. Hạ Hạ khẽ nói "Ta đã biết" rồi thúc ngựa vụt lên trước, bỏ mặc Thu Phong đằng sau. Thu Phong dù bị bỏ rơi nhưng không giận, quay lại đi sóng vai với Đình Nguyên.

Nghịch lý tình thiên (Tình ái nghịch thiên) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ