Chương 11

1 1 0
                                    

Giữa nơi thảo nguyên hoang vu, một đoàn kiệu màu sắc rực rỡ, võng lọng che kín, theo sau là một đoàn tuỳ tùng người ngựa đủ cả, tất cả xếp thành một hàng dài, cung kính đi sau chiếc kiệu lớn, vô cùng phô trương. Tưởng như đây là vị nữ quân nào đó, nhưng hoá ra lại là đại công chúa của Thủy Quốc trở về từ Long Quốc. Từ sau khi được phục vị, có vẻ vị này ngày càng phô trương, trang sức lộng lẫy, kiệu rước cầu kì. Vừa là phi tần chưa qua cửa của thái tử Long Quốc, vừa là đại công chúa Thủy Quốc, người được hưởng sự quan tâm, khiến cho nhiều  nữ tử trong cung cấm phải ghen tị. Chiếc kiệu lớn dừng lại trước một tẩm điện nhỏ, người bên trong bước xuống, dáng điệu thướt tha, thanh thoát như ngọc. Mất tích nhiều năm, khi trở về hoàng cung, Liên Hoa vẫn không quên cốt cách của một công chúa, hay nói đúng hơn, nàng là một công chúa thực sự. Dù hoàng đế không phong tước hiệu, chỉ phục vị cho nàng, nhưng so về vật chất, người ở Long Quốc vẫn đối tốt với nàng hai ba phần. Khi khoác lên mình những bộ trang phục lộng lẫy, Liên Hoa ngày càng trông giống dáng vẻ của Hoà phi ngày xưa, nhất tiếu khuynh thành.

Lại nói đến ở trong cung, từ khi có tin mừng của công chúa Nguyệt Quốc và nhị hoàng tử, thái tử phi ngày càng thường xuyên lui đến điện Hắc Mã, lấy lòng Thu Phong, còn cho nàng thật nhiều thuốc bổ. Thu Phong ban đầu  thụ sủng nhược kinh, nhưng dần dần cũng không để ý gì, làm theo sắp xếp của thái tử phi. Sau khi trở về, nơi đầu tiên Liên Hoa ghé thăm lại là tẩm điện của thái tử phi.

Liên Hoa vừa mới bước chân vào điện, trong không khí đã nồng nặc mùi hương thơm. Mùi này không phải hương bình thường, sao thái tử phi lại  đốt hương? Nàng cất tiếng:
- Đang là ban ngày, sao thái tử phi lại có nhã hứng đốt hương vậy?

Trong góc phòng, thái tử phi ngồi trước bàn trà, dường như đang đợi Liên Hoa bước vào. An Nhiên khẽ nở một nụ cười quỷ dị:
- Thật vinh hạnh cho ta, được đại công chúa đến thăm. Mùi hương này khi mới ngửi thì không nổi bật lắm, nhưng để lâu sẽ thấy rất khoan khoái, dễ chịu. Công chúa phải chăng đang muốn nói ta phải đốt hương thế nào?

- Ta không dám, không dám. - Liên Hoa vừa nói vừa bước lại gần, ngồi vào bàn trà. Lập tức có vài thị nữ tiến lên, cung kính dâng ly trà còn đang nghi ngút khói.

Liên Hoa cầm lấy ly trà, đưa lên mũi, rồi nhấp một ngụm. An Nhiên ngồi đối diện, bèn cho tất cả thị nữ lui xuống để tiện nói chuyện với nàng. Sau khi trong phòng không còn một ai, An Nhiên mới khẽ hỏi:
- Thế nào? Vật ta nhờ người tìm, người có lấy được không?

Liên Hoa lấy từ trong ngực ra một túi bột nhỏ, đặt lên bàn.
- Vật này truyền cho cung nữ đều không tiện, hại ta phải đích thân đến đưa cho ngươi. Ngươi định làm gì, ta đều không quan tâm, đừng làm náo loạn hoàng cung là được.

- Vậy ư? Ta còn nghĩ, người muốn bát nháo hoàng cung là ngươi kìa. Hoàng cung này đã lâu không có trò vui, ta nên góp vui một phen. - An Nhiên nói xong, lại cười khúc khích. Không khí lại trở nên quỷ dị.

Liên Hoa liền đứng dậy, khẽ nói:
- Bột này, chỉ được dùng liều lượng nhỏ. Nếu ngươi dùng quá nhiều, hậu quả e là nguy hiểm.

- Yên tâm, ta tự biết phải làm gì.

Dường như thấy nói thêm đều phí lời, Liên Hoa quay đi, đi thẳng ra cửa, không nói lời từ biệt, để lại An Nhiên vẫn ngồi im trong phòng. Trên tay nàng bóp chặt gói bột nhỏ, nhưng rồi lại điềm nhiên, thả vào trong tay áo, tựa như không có chuyện gì.

Nghịch lý tình thiên (Tình ái nghịch thiên) Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ