A Chiêu mím chặt môi, vẻ mặt trầm tư, đôi mày khẽ nhíu lại. Vệ Cẩn hỏi: “Con gặp được Tu Nhi ở Uyển quốc sao?”
A Chiêu gật đầu.
Vệ Cẩn nói: “Ban nãy người gõ canh nói rằng nghe thấy chữ ‘Uyển’, có lẽ Tu Nhi đang ở Uyển quốc.” Ngừng lại một chút, Vệ Cẩn nói tiếp: “Bình thường con có nghe Tu Nhi nói gì về chuyện của thằng bé không?”
A Chiêu lắc đầu nói: “Tu Nhi chưa từng nhắc đến.”
Người gõ canh nói Tu Nhi có mắng chữ “độc phụ”, chắc hẳn là người bắt Tu Nhi đi và đương nhiên là người Tu Nhi biết. Nghĩ tới điều này, lòng A Chiêu cảm thấy nhẹ nhõm hơn, Tu Nhi chắc hẳn vẫn an toàn tạm thời, người bắt Tu Nhi đi cũng chưa muốn lấy mạng Tu Nhi.
Vệ Cẩn không nghĩ như A Chiêu.
Hắn nhớ tới tên thích khách Phương Huyền phái tới giết A Chiêu. Thi thể hắn ta nằm thẳng dưới đất, nhưng hắn vừa định tới xét thi thể thì Ninh Tu đã vội chắn trước, đôi mắt còn có chút bối rối. Sau đó Phương Huyền lại phái sát thủ tới, vẻ mặt Ninh Tu cũng không bình thường, dường như đang sợ cái gì đó.
Khi ấy Vệ Cẩn vẫn nghĩ không ra Ninh Tu sợ cái gì, vậy mà hôm nay Ninh Tu đã bị bắt đi.
Vệ Cẩn thật ra đã nghĩ thông rồi.
Nhất định Ninh Tu đã biết có người đuổi giết thằng bé, vậy nên lần trước thấy thích khách vẻ mặt mới bối rối như vậy. Đêm qua Ninh Tu tách khỏi A Chiêu, một mình ra ngoài, bị người đuổi giết thừa cơ bắt.
Chắc hẳn người đã sai người đến truy sát Ninh Tu là độc phụ trong miệng Ninh Tu.
A Chiêu khẽ thở dài.
“Biết vậy hôm qua con đã tự tay giải quyết Phương Huyền.”
Nếu như dự đoán này, Ninh Tu bị bắt sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều. Vệ Cẩn không muốn để A Chiêu đã lo lại càng lo, hắn không nói suy tính của mình cho A Chiêu. Vệ Cẩn khẽ nói: “Chúng ta tới Uyển quốc, xem có dấu vết nào không.”
A Chiêu nói: “Đành vậy.”
.
Từ Ngũ Hoa Sơn đi Uyển quốc mất khoảng nửa tháng, vì vội nên A Chiêu và Vệ Cẩn cưỡi ngựa đi trước còn xe sẽ tới sau. Đi được vài ngày, đột nhiên trời bỗng mưa to.
Xung quanh đó khoảng trăm dặm cũng không có người ở, hai người dầm mưa đi tìm chỗ trú, cuối cùng tìm được một cái miếu đổ nát.
Trong ngôi miếu, cỏ dại mọc lên thành bụi, trên nóc cũng đầy vết dột, ít ra may mà cũng có chỗ trú mưa. Ngựa lắc lắc cổ, nước bắn đầy ra đất. A Chiêu cởi búi tóc ra, mái tóc đen mượt như mây xõa xuống, nước tí tách chảy xuống từ đuôi tóc.
A Chiêu vừa cầm tóc vừa nhìn cơn mưa như trút nước, nói: “Sáng không sao, vậy mà đột nhiên trời lại mưa.”
Vệ Cẩn nói: “Có vẻ sẽ mưa cả đêm.”
A Chiêu “ừm” một tiếng, nói: “Đêm nay đành ở đây thôi.” A Chiêu nhóm lửa. Nàng cởi áo ngoài ra, đặt cạnh ngọn lửa, nhưng vừa định cởi áo trong ra thì tay A Chiêu ngừng lại.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BETA] Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược
RomanceTác giả: Đạm Anh Thể loại: Sư đồ luyến Raw: Cô Điên Vô Cực Converter: Nín tỷ, Dương Trọng Thiên Chuyển ngữ: Lệ Thiên, Dương Trọng Thiên, Lãnh Hạo Nguyệt Beta: Bạch Nguyệt (BachNguyet_22) [Đây là bản chỉnh sửa lại một số lỗi dịch từ bản gốc như chính...