A Chiêu mơ một giấc mơ kì quái.
Nàng mơ thấy mình mặc một bộ đồ đen chạy theo một con đường dài vô tận. Nàng đi được một lúc thì gặp phải rất nhiều người, họ đều mặc đồ trắng, còn xì xào bàn tán gì đó. Dù không nghe ra bọn họ đang nói gì, nhưng nàng biết nàng chính là chủ đề bàn tàn của họ.
Nàng muốn đi nhưng tứ chi vô lực, vẫn không nhìn thấy điểm cuối như ban nãy.
Lòng nàng hơi hoảng sợ, theo bản năng lần tới Trầm Thủy kiếm, nhưng vừa cúi đầu nhìn thì thấy người nàng tối đen như mực, không có gì cả.
Nàng sợ hãi tột cùng.
Đúng lúc đó, đám người xung quanh im bặt, một tiếng nói xa xăm như vọng về.
Giọng nói ấy quá mơ hồ khiến nàng chỉ nghe được rằng có tiếng nói nhưng không nghe ra rốt cuộc là đang nói gì. Nhưng A Chiêu vẫn nhận ra được rằng đó là giọng của sư phụ.
“Sao còn chưa tỉnh?”
Bạch Đồ cũng bách tư bất đắc kỳ giải(*). Hắn vuốt cằm, nói: “Mạch tượng của nàng không khác với người thường, đáng lẽ ra nàng đã phải tỉnh từ mấy hôm trước rồi. Đợi thử mấy ngày nữa xem, nếu như vẫn không tỉnh thì ta sẽ thử cách khác.”
(*)Bách tư bất đắc kỳ giải: dùng nhiều cách nhưng không giải đáp được.
Vệ Cẩn nhìn A Chiêu tựa quen thuộc tựa xa lạ nằm trên tháp, khẽ thở dài một tiếng.
Mấy ngày trước hắn tìm được tới nhà Bạch Đồ, dù A Chiêu đã được giải phong ấn nhưng hắn chỉ cần liếc qua cũng nhận ra đó là A Chiêu. Tuy vẻ ngoài có khác đi, nhưng trong lòng Vệ Cẩn, thực ra cũng chẳng có thay đổi gì.
A Chiêu là A Chiêu, là đồ nhi hắn nuôi lớn mất mười năm, cũng là cô nương hắn đem lòng yêu.
Đột nhiên, ngón tay A Chiêu khẽ cử động.
Vệ Cẩn vốn luôn để ý tới A Chiêu nên ngay lập tức phát hiện ra. Hắn như ngừng thở, sợ rằng đó chỉ là ảo giác. Hắn nhìn chằm chằm tay A Chiêu, không dám chớp mắt dù chỉ một chút.
Bạch Đồ cũng thấy được vẻ kì quái của Vệ Cẩn.
Hắn hỏi: “Sao thế?”
Vệ Cẩn nói: “Ngón tay A Chiêu mới động đậy.”
Một khắc sau, hắn thở dài nói: “Có lẽ là ảo giác rồi…” Đúng lúc đó, A Chiêu khẽ rên một tiếng, giọng nàng vô cùng yếu ớt. Nhưng đối với Vệ Cẩn, điều đó tuyệt đối như cảm giác của một người đang đói khát đi trên sa mạc thì gặp được ốc đảo.
“Nước…” A Chiêu hơi hé mắt, sau đó lại khép lại.
Vệ Cẩn lập tức rót lấy một chén nước ấm. Bạch Đồ nói: “Nàng mới tỉnh lại, đừng để nàng uống nhiều quá. Ngươi để ý nàng trước để ta tới phòng bếp xem thuốc sắc xong chưa.”
Vệ Cẩn gật đầu.
A Chiêu vẫn nhắm chặt hai mắt, đôi môi khô vẫn lẩm bẩm rằng muốn uống nước.
Vệ Cẩn dùng thìa từ từ đút nước cho A Chiêu, ánh mắt đầy dịu dàng yêu thương. Bạch Đồ vừa quay lại thì gặp phải cảnh này. Hắn ngẩn người, không thích ứng kịp nổi.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BETA] Nuôi Đồ Nhi Đến Tự Ngược
DragosteTác giả: Đạm Anh Thể loại: Sư đồ luyến Raw: Cô Điên Vô Cực Converter: Nín tỷ, Dương Trọng Thiên Chuyển ngữ: Lệ Thiên, Dương Trọng Thiên, Lãnh Hạo Nguyệt Beta: Bạch Nguyệt (BachNguyet_22) [Đây là bản chỉnh sửa lại một số lỗi dịch từ bản gốc như chính...