7

61 12 4
                                    


Tôi không biết mình bất tỉnh bao lâu, chỉ biết khi tôi tỉnh lại thì mình đã ở làng Cải bên kia núi Soan. Làng này vốn nằm khuất trong núi, được chắn bởi rất nhiều rừng cây, cho nên khí hậu mát mẻ, thuận lợi nhất cho việc trồng cải. Cải ở đây ngon nhất cả vùng. Những năm được mùa, một bắp cải phải nặng gần bốn năm ký. Lá cải vừa giòn vừa ngọt, nấu canh ngon hết xẩy.

Tôi mở mắt ra thì đã thấy thằng bé Lâm ngồi bên cạnh. Nó ôm lấy tôi khóc như mưa, không ngừng gào – "Chị Minh, chị Minh."

Tôi ngẩn ra một lúc, nghe nó vừa khóc vừa kể. Thì ra khi tôi bị rơi xuống sườn núi ngất xỉu, may mà có mấy cụ già đi hái thuốc nhìn thấy, đem về chữa trị, còn giúp tôi lấy và chữa các vết đạn bắn. Nếu không tôi đã bỏ cái mạng nhỏ ở đó rồi. Tôi nhìn xuống cả người bị quấn đầy băng y như một cái xác ướp từ đầu tới chân. Nhích đi đâu thì đau tới đó.

Thằng bé Lâm kể lể một lúc lại nói đến thị xã của tôi. Nó bảo tối hôm đó cả xã đã bị địch thả bom thiêu rụi, người sống sót không nhiều. Bây giờ đã có quân đội đóng quân ở đó, không thể trở về được. Tôi nghe đến đó lặng đi nhìn thằng bé.

Nó cắn chặt môi, nước mắt chảy dài từ đôi mắt đen to hỏi tôi – "Chị Minh ơi, có khi nào ba má em cũng chết rồi không?"

Tôi khó nhọc nuốt nước bọt. Thằng bé mở đôi mắt to đỏ hoe nhìn tôi. Tôi nghĩ mình không lừa được nó. Tôi cúi đầu nói – "Chị... chị không biết."

Câu nói của tôi khiến nó bật khóc. Tôi ôm lấy nó, nén đau cứng nhắc vỗ về - "Đừng lo, chị ở đây với Lâm, chờ cho đến khi ba má Lâm quay lại. Nha?"

Nó ôm chặt lấy tôi, giống như một đứa trẻ nhỏ khóc mãi không thôi.

Thật ra lúc đó khi nhìn thấy Lâm, tôi gần như quên mất Sao Quả Tạ. Mãi về sau tôi mới sực nhớ đến hắn. Hỏi ra thì chẳng ai biết gì về sự tồn tại của hắn. Tôi cuống cuồng mặc kệ các vết thương và sự can ngăn của mọi người trong làng mà quay lại sườn núi, tìm ròng rã hết ba ngày trời cũng không thấy tung tích của hắn.

Hắn giống như là bốc hơi mất tích hoàn toàn vậy.

Có người còn tốt bụng khuyên tôi, có lẽ hắn bị thú rừng làm thịt tha đi đâu rồi, nói tôi đừng phí công nữa. Lời khuyên này khiến tôi không nhịn được rơi nước mắt.

Hắn như thế nào ăn hết bao nhiêu gạo, uống hết bao nhiêu nước, còn làm phí hết bao công sức của tôi mà đã chầu trời sớm như thế. Biết thế tôi cứ để cho hắn chết vùi lúc ở bờ kè sông Can cho rồi.

Tôi lấy mấy hòn đá gom lại thành một đống, xây cho hắn thành một cái mộ nhỏ.

Về sau này những ngày tháng tôi và thằng bé Lâm sống ở làng Cải, mỗi khi gặp chuyện không vui muốn khóc tôi đều ra đó nói chuyện với hắn.

Tôi và thằng bé Lâm ở lại làng Cải. Lúc đầu chúng tôi ở trong một cái nhà kho mà dân làng chuẩn bị cho người tị nạn. Họ chữa trị cho cả vết thương của tôi. Ngoài chúng tôi ra còn vài chục người nữa cùng xã. Trong số họ không có thầy Văn và những người tôi quen.

[Thời Chiến] Phía Bên Kia Chân TrờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ