Phó Tự Hỉ mắt cười long lanh.
"Hạ Khuynh, tôi sẽ chờ anh."
Hạ Khuynh cười cười, kéo cô đến sopha ngồi lên đùi mình: "Khi ra đó phải đi theo mẹ tôi không được chạy lung tung, có biết chưa?"
Cô gật đầu.
Sau đó hắn chỉ bảo cô vài tình huống để bảo đảm an toàn khi ra biển, Phó Tự Hỉ nghe rồi gật gật đầu lặp lại theo hắn một lần. Hắn cũng không kỳ vọng cô có thể nhớ kỹ toàn bộ, chỉ cần có ý thức để tự bảo vệ bản thân đã rất tốt rồi.
Cuối cùng thời gian cũng không còn sớm nữa, đã đến giờ cô lên giường đi ngủ, hắn đứng lên chuẩn bị rời khỏi.
Phó Tự Hỉ nhìn thấy vậy cũng đứng lên gọi "Hạ Khuynh Hạ Khuynh."
"Gì vậy?" Hắn dừng bước xoay người lại nhìn cô.
Vẻ mặt cô ngượng ngùng, lí nhí hỏi: "Tôi có thể mang Đại Hùng Bảo Bảo đi theo được không?"
Vấn đề này cô không dám hỏi phu nhân vì sợ làm phiền đến bà.
Hạ Khuynh nhìn cô một lúc, bỗng nhiên lại nhớ đến hình ảnh cô ôm con gấu bông đó vào lòng rấm rức khóc thì không khỏi nổi lên một trận đau lòng, ôn nhu đáp lời cô: "Đương nhiên có thể."
Phó Tự Hỉ nghe vậy thì rất vui vẻ "Vậy ngày mai tôi sẽ nói cho phu nhân biết."
"Tôi sẽ nói với mẹ giúp em. Thuận tiện cũng sắp xếp phòng nghỉ để con gấu bảo bối cục cưng của em dù nằm ở trên giường cũng có thể nhìn ra cảnh biển."
"Hạ Khuynh..." Phó Tự Hỉ kích động hai tay nắm chặt vạt áo. Thì ra Hạ Khuynh đã biết cô muốn cùng Đại Hùng Bảo Bảo ngắm cảnh biển.
Vậy mà hắn không hề chế giễu mình, ngược lại còn dùng ánh mắt hiền hậu ấm áp như vậy mà nhìn cô.
Hạ Khuynh cảm nhận được cô nàng đang xúc động, bước lên ôm cô vào lòng: "Em có thể mang nó đến bất cứ nơi nào. Nhưng mà phải chăm sóc cho nó thật tốt, có biết chưa?"
Cô ngoan ngoãn ở trong lòng hắn gật gật đầu, lí nhí trả lời: "Tôi sẽ để ở trong phòng, không mang đi đâu hết."
Hạ Khuynh vỗ vỗ sóng lưng của cô: "Được rồi. Em phải đi ngủ sớm một chút thì ngày mai mới thức dậy nổi chứ."
"Vâng."
"Ngoan, đi ngủ đi." Hạ Khuynh hôn phớt lên môi cô một cái: "Tôi phải về phòng đây."
Sau khi Hạ Khuynh đi rồi, Phó Tự Hỉ liền leo lên giường nằm xuống, không bao lâu sau thì chìm vào giấc ngủ...
.............
Buổi sáng hôm sau, Phó Tự Nhạc gọi điện thoại đến, đợi tiếng chuông vang lên rất lâu thì Phó Tự Hỉ mới từ từ mở mắt, cô ngồi dậy mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại ấn nút trả lời.
Phó Tự Nhạc nói: "Chị không cần gấp. Em đã hỏi phu nhân rồi, chị cứ từ từ mà chuẩn bị không sao cả."
Phó Tự Hỉ nghe em gái nói vậy thì chợt sửng sốt tỉnh táo hẳn.
Đợi sau khi ý thức tỉnh táo hoàn toàn, nhìn đồng hồ treo trên tường, 8 giờ 15 phút.
Cô bắt đầu hoảng hốt vội vàng bước xuống giường đi đánh răng rửa mặt, sau đó thay quần áo, một tay xách vali một tay cắp theo con gấu bông Đại Hùng, vội vội vàng vàng chạy đến khu nhà chính.
Đến cổng lớn ở đại sảnh, dì Quan nhìn thấy cô bèn cầm giúp cô con gấu bông Đại Hùng: "Tự Hỉ, từ từ thôi nào, không vội."
"Dì Quan con đến trễ mất rồi..." Phó Tự Hỉ rất là bất an.
Quả nhiên cô rất ngốc.
Dì Quan cười an ủi: "Không cần hoảng sợ, phu nhân có nói là sẽ chờ con." Sau đó bà dẫn cô đi vào phòng ăn.
Phó Tự Hỉ vừa đến thì nhìn thấy Lương San đang kiểm tra hành lí: "Phu nhân, con xin lỗi... vì dậy muộn ạ..."
"Không sao đâu, con đừng gấp." Lương San cười thân thiết: "Tự Hỉ, con bỏ hành lí xuống rồi đến đây ăn sáng nào."
Phó Tự Hỉ nhìn thấy Lương San không tức giận thì yên tâm nhẹ nhàng thở phù. Cô đặt hành lí xuống đất đi đến một góc bàn ăn rồi ngồi xuống: "Cảm ơn phu nhân."
Sau khi Lương San và Phó Tự Hỉ ăn xong bữa sáng, chú Hoắc sẽ đưa cả hai đến biệt thự ven biển.
Vị trí bãi biển cũng không cách xa lắm, ngồi xe chạy trên đường cao tốc khoảng 2 giờ thì đến nơi.
Phó Tự Hỉ ở trên xe lại ngủ gà ngủ gật, lâu lâu lại bị giật mình tỉnh giấc rồi ôm chặt con gấu bông Đại Hùng tì lên đầu nó ngủ tiếp.
Lúc bọn họ đến nơi thì Tả Phóng cũng đã đến.
Lương San sợ Phó Tự Hỉ sẽ bị thiệt thòi nên đề nghị Tả Phóng thuê một gian phòng ở khách sạn cận khu biệt thự.
Tả Phóng rất vui vẻ đáp ứng.
Cụm biệt thự thuộc sở hữu tư nhân, vì vậy Tả Phóng không vào được bên trong nên đứng trước cổng chờ.
Lương San khi đến cổng lớn nhìn thấy hắn bèn gọi lên xe, cười khách sáo: "Ôi thật ngại quá, cậu chờ có lâu không?"
Tả Phóng cũng là người biết thức thời nên trả lời khách sáo: "Không có, cháu cũng vừa đến thôi ạ."
Phó Tự Hỉ vẫn còn ngủ rất ngon.
Mãi đến cửa biệt thự, Lương San mới đánh thức Phó Tự Hỉ.
Phó Tự Hỉ lúc bị đánh thức vẫn còn chưa tỉnh táo nên có chút giật mình.
Lương San cười hì hì véo nhẹ gương mặt tròn trĩnh của cô: "Tự Hỉ thức dậy nào, chúng ta đi cất hành lí, A Khuynh đã chọn phòng cho con rồi."
"Vâng ạ." Phó Tự Hỉ đã tỉnh táo lại, cô có chút lúng túng.
Chú Hoắc cầm vali của Lương San và Phó Tự Hỉ, Phó Tự Hỉ nhìn thấy vậy vội nói: "Chú Hoắc, không cần đâu ạ, để con tự mình mang lên."
Tả Phóng lập tức bước lên tiếp nhận hành lý trên tay chú Hoắc, cười ôn nhu nói: "Để cháu mang lên cho."
Phó Tự Hỉ không biết Tả Phóng cũng ngồi trên xe, có chút mất tự nhiên: "Xin chào, Tả Phóng."
"Chào buổi sáng Phó Tự Hỉ."
"Cảm ơn." Cô vẫn nhớ rất rõ lần trước hai chị em đi mua quần áo anh ta còn giúp mình cầm túi lớn túi nhỏ đi theo sau.
"Đừng khách sáo."
Chú Hoắc định nhận lại hành lý trên tay hắn nhưng bị Lương San lắc lầu ra hiệu ngăn cản.
Lương San quan sát nãy giờ nhìn thấy tầm mắt Tả Phóng đều dính chặt lên người Phó Tự Hỉ.
Tính ra, chị em Phó Tự Hỉ ở Hạ gia đã hơn 3 năm.
Lương San đương nhiên cũng không ngờ Tả Phóng có tình cảm với Phó Tự Hỉ sâu đậm như vậy, chỉ cần hắn thật lòng đối xử tốt với Phó Tự Hỉ là được rồi, bà cũng không muốn gây thêm rắc rối cho hắn.
Giống như lời Hạ Hàm Thừa đã nói, những người trẻ tuổi thì cũng có suy nghĩ riêng của họ, cứ để cho bọn họ tự phát triển tình cảm của mình.
Tả Phóng giúp Phó Tự Hỉ mang hành lí chuyển đến phòng khách, sau đó chú Hoắc tiếp nhận mang vào phòng ngủ.
Lương San nhìn thấy Phó Tự Hỉ vẫn ôm khư khư con gấu bông, bà cười nói: "Tự Hỉ, ta dẫn con đến phòng mới xem nhé."
"Vâng ạ!" Phó Tự Hỉ cười gật đầu.
"Tả Phóng thật ngại quá, cậu ngồi ở đây đợi chúng tôi một chút nhé." Lương San cảm thấy mình làm vậy cũng không phải không ổn.
"Được ạ, không sao cả." Tả Phóng từ nãy đến giờ đều giữ thái độ ôn hòa.
Lương San đã chọn cho Phó Tự Hỉ căn phòng có hướng nhìn ra cửa biển, bên ngoài còn có một ban công nhỏ.
Phó Tự Hỉ vừa bước vào phòng liền bước đến gần cửa sổ ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Ánh nắng ấm áp như mật ong rót thẳng xuống bờ cát trắng mịn. Nước biển trong veo một màu xanh ngắt, những vệt sương mù thoắt ẩn thoắt hiện vắt lên những cụm đảo nhỏ ngoài khơi, xa xa đường chân trời như một sợi dây kết nối kì diệu giữa mặt biển và bầu trời.
Phó Tự Hỉ bị vẻ đẹp của cảnh biển làm cho mê man, thích thú reo lên: "Woa! Thì ra biển thật sự rất đẹp, rất lớn nha!"
Lương San nghe xong những lời này, cười đến không khép miệng lại được: "Nào nào Tự Hỉ đi ban công nhìn xem, còn lớn hơn nữa cơ!"
"Vâng!" Phó Tự Hỉ ôm chặt con gấu bông Đại Hùng chạy ra ban công, chỉ chỉ rồi cười với nó: "Đại Hùng Đại Hùng, mau nhìn đi... là biển lớn đó! Thật đẹp thật lớn thật lớn!"
"Tự Hỉ có thích căn phòng này không?"
Phó Tự Hỉ thích thú cười đến hai mắt cong cong như hai vầng bán nguyệt, gật đầu lia lịa "Tự Hỉ thích lắm, cảm ơn phu nhân!"
"Ây da đừng khách khí! Ha ha."
Thật ra căn phòng này là của Hạ Khuynh, nhưng rất ít khi hắn trưng dụng. Tối hôm qua, hắn có đến tìm Lương San nói chuyện một chút, đề nghị mang căn phòng này để cho Phó Tự Hỉ ở, cô có thể thoải mái ngắm nhìn cảnh biển.
Lương San ban đầu cũng định sắp xếp cho Phó Tự Hỉ một căn phòng có hướng nhìn đẹp, nhưng chưa gì con trai đã lên tiếng trước, vậy thì lấy ngay căn phòng của nó mà mượn hoa kính phật.
Lương San trông thấy Phó Tự Hỉ còn đang chìm đắm trong cảnh đẹp trước mắt, chỉ cười khẽ rồi nói: "Tự Hỉ, hay là chúng ta đi dạo xung quanh một chút. Tý nữa con nhớ chuẩn bị mang theo áo tắm nhé."
"Vâng ạ. Phu nhân... con muốn dắt Đại Hùng đi cùng nữa, được không ạ?" Giọng cô nhỏ dần.
"Không thành vấn đề. Con thích thì cứ như vậy mà làm, đồ đạc trong phòng cứ sử dụng thoải mái." Dù sao cũng toàn là đồ của con trai mình.
Lương San cười khanh khách nói xong thì trở về phòng lấy quần áo.
Phó Tự Hỉ vui vẻ nhấc một cái ghế tựa mang ra ban công rồi để con gấu bông ngồi lên: "Đại Hùng, em ngồi ở đây nhé?"
Đại Hùng tất nhiên không trả lời.
Cô đem mặt vùi trên người nó, cọ cọ vài cái "Mẹ ơi, mẹ xem biển thật sự rất là đẹp!"
Phó Tự Hỉ giúp Đại Hùng chọn xong vị trí, nghĩ đến những lời Lương San vừa dặn dò, mở hành lý ra tìm áo tắm, kết quả tìm đến nửa ngày vẫn không tìm được.
Cô bắt đầu buồn bực, đem đổ cả cái bao nhỏ lên bàn.
Vẫn không có.
Chậc chậc lưỡi: "Sao không thấy, kì vậy ..."
Cô nhớ rõ ràng đã bỏ vào trong bao này.
Sau đó còn mang ra cho Hạ Khuynh xem nữa ...
Hắn xem?
...
Hắn xem xong rồi... không nhìn thấy nữa...
Phó Tự Hỉ ngây ngốc một hồi, sau đó lấy di động gọi cho Hạ Khuynh.
Hạ Khuynh lúc này đang họp, di động rung lên, hắn liếc nhìn màn hình hiển thị nhưng không nhấn nút trả lời.
Một lát sau, hắn bắt đầu lại nhớ cô bé ngốc này rồi.
Mở di dộng lên soạn tin nhắn ——
'Chuyện gì?'
Phó Tự Hỉ vừa xem tin nhắn định trả lời nhưng có một số chữ cô không biết bấm, nghĩ nghĩ một hồi gọi thẳng cho Hạ Khuynh.
Lúc này lại thấy màn hình hiển thị Hạ Khuynh gọi đến.
Hạ Khuynh nhìn Hạ Hàm Thừa ra hiệu bận một chút rồi đi ra ngoài hành lang: "Chuyện gì?"
"Hạ Khuynh Hạ Khuynh. Áo tắm của tôi mất rồi ..."
"..." Hạ Khuynh đương nhiên sẽ không nói ra việc chính hắn cố ý đem nó đi giấu: "Có thể em đã quên bỏ vào hành lí."
"Lúc mang cho anh xem thì đã không thấy nó nữa." Phó Tự Hỉ cố nhớ lại, hình như sau khi mang cho Hạ Khuynh xem xong thì hắn vẫn chưa trả lại.
Hắn giật nhẹ khóe miệng: "Em đang nghi ngờ tôi giấu đấy à?"
"Không có." Phó Tự Hỉ yếu ớt thì thào, Hạ Khuynh chắc chắn sẽ không cần quần áo của mình.
Nhưng cũng không hiểu tại sao nó lại không cánh mà biến mất?
"Không tìm thấy thì thôi, vả lại em có biết bơi đâu. Tôi còn có việc, cúp đây." Hạ Khuynh không đợi Phó Tự Hỉ nói thêm nữa liền cúp máy.
Tâm tình Phó Tự Hỉ như lọt vào trong rừng sương mù.
Cô buồn bã đi ra ngoài phòng khách, không thấy Lương San cùng chú Hoắc đâu cả, chỉ có Tả Phóng đang ngồi trên sopha xem tạp chí.
Tả Phóng giương mắt nhìn chằm chằm vào Phó Tự Hỉ.
Cô bắt gặp ánh mắt của hắn, cảm thấy không được tự nhiên cúi đầu xuống.
"Phó Tự Hỉ, đến đây ngồi." Tả Phóng khép cuốn tạp chí.
"Ừ."
Cô chậm rãi đi qua, cũng không dám ngồi gần người lạ nên cách xa một khoảng. Thật ra cô cũng có chút không yên tâm khi ngồi cùng một chỗ với hắn.
Tả Phóng đứng lên chủ động đến bên cạnh cô ngồi xuống.
"Phó Tự Hỉ."
"Hả?" Phó Tự Hỉ mờ mịt ngẩng đầu.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt trong veo của cô, tâm tình thả lỏng, ôn nhu cười nói: "Chúng ta kết bạn nhé."
Cô nghe như thế thì sửng sốt một chút rồi nói: "Nhưng tôi không quen biết anh."
"Em không muốn nói chuyện với tôi sao?"
Cô bắt đầu lúng túng: "A, không phải vậy đâu!"
"Sao lại không, bạn bè bình thường thì phải cùng trò chuyện với nhau chứ."
"Thật à?" Phó Tự Hỉ có chút thụ sủng nhược kinh: "Cho đến bây giờ chẳng có ai chịu kết bạn với tôi cả."
Tả Phóng bật cười rộ lên: "Vậy thì em có muốn tôi làm bạn với em không?"
"Muốn chứ." Cô gật đầu, "Tả Phóng, anh thật sự muốn kết bạn với tôi sao?"
"Cái này là tôi hỏi em trước cơ mà. Em đồng ý rồi thì chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau."
Phó Tự Hỉ nhợt nhạt cười: "Anh là người bạn đầu tiên của tôi đấy."
Cô rất cao hứng. Sau khi có anh trai, mình lại có thêm một người bạn tốt.
Tả Phóng nhìn cô mặt mày tươi rói phấn khởi, chợt nhớ lại bản thân năm đó quá nhu nhược, chẳng có đủ dũng khí bước đến che chở cho cô.
Phó Tự Hỉ cười như vậy nhìn thật là đẹp!
Chương 26
Thời điểm Lương San đến sảnh chính thì nhìn thấy Phó Tự Hỉ đang nói cười ríu rít cùng với Tả Phóng, bà cũng có chút ngạc nhiên. Phó Tự Hỉ vốn không có tính đề cao cảnh giác đối với người lạ, chỉ cần người khác đối xử tốt một chút thì cô sẽ nguyện ý thân cận.
Phó Tự Hỉ nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn thấy Lương San đang từ xa đi đến, lại sựt nhớ đến chuyện áo tắm. Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ vì lúc nào cũng mang phiền toái đến cho phu nhân, nghĩ vậy bèn chủ động bước đến trước mặt bà thú tội.
"Phu nhân, con xin lỗi... áo tắm của con không nhìn thấy..."
Lương San nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại không nhìn thấy? Con quên mang theo sao?"
"Con không biết nữa ạ." Phó Tự Hỉ lẩm bẩm.
Cô không hiểu tại sao bộ áo tắm đó lại biến mất không thấy tăm hơi, cô chỉ nhớ mỗi việc lần cuối cùng nhìn thấy nó là lúc đưa cho Hạ Khuynh xem. Nhưng chắc chắn không phải hắn lấy trộm, dù gì thì hắn cũng là Đại thiếu gia mà.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương tự trách của Phó Tự Hỉ, Lương San không khỏi bật cười "Không sao, không sao cả, không tìm thấy thì chúng ta đi mua bộ khác là được. Ta không trách con."
Phó Tự Hỉ thoáng ngẩng đầu, vẻ mặt đầy cảm kích nhìn bà: "Cảm ơn phu nhân, hì hì."
Phu nhân đối xử với cô tốt vô cùng. Có những khi cô hay làm nhỡ việc gây phiền toái cho mọi người nhưng chưa bao giờ bà mặt nặng mày nhẹ trách mắng cô.
Tả Phóng đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ sự việc, trong lòng đang thầm tiếc nuối vì không có cơ hội được chiêm ngưỡng Phó Tự Hỉ diện đồ tắm, ngoài mặt hắn vẫn vui vẻ cười nói: "Tuy hiện tại thời tiết có vẻ nóng hơn mọi năm nhưng nhiệt độ của nước biển vẫn lạnh hơn so với mùa hè, không bằng chúng ta đến vùng nước nông để Tự Hỉ thích ứng với nhiệt độ rồi lúc đó đi mua áo tắm cũng chưa muộn."
Lương San thấy ý kiến như vậy cũng không tồi nên đồng ý.
"Cứ thế mà làm. À Tự Hỉ con có mang theo quần short không?"
"Không có ạ."
"Vậy thì lấy của ta cho con mượn tạm." Lương San nói xong liền kéo Phó Tự Hỉ đi về phòng, quay đầu lại nói với Tả Phóng
"Thật ngại quá, phiền cậu đợi chúng tôi một chút."
Tả Phóng vẫn cười tỉnh bơ như cũ: "Không sao cả, hai người cứ từ từ thử, cháu sẽ chờ."
Trước đây khi Lương San đến đây có để lại mấy bộ quần áo, bây giờ thì vừa vặn có thể đưa cho Phó Tự Hỉ. Bà nhìn cô thay áo, thầm nghĩ nên chọn một cái áo ôm sát cơ thể một chút. Thế là bà lấy ra một cái áo T-shirt body cho cô mặc vào, sau đó không nhịn được mà thốt lên: "Tự Hỉ, dáng người của con chuẩn thật."
Lương San vóc dáng mảnh mai, quần áo lớn nhất cũng chỉ size M nên đưa Phó Tự Hỉ mặc vào thì cũng không thành vấn đề, chỉ có điều phần đẩy đà bị ôm sát, phô bày dáng người quyến rũ. Tuy nhìn rất đẹp nhưng bà vẫn cảm thấy có chút không ổn, tiếp tục lục tìm nhưng không tìm được quần áo kích cỡ lớn hơn, vì vậy cuối cùng quyết định đổi lại cái áo ban đầu. Chỉ sợ chốc nữa Tả Phóng nhìn thấy thì xịt cả máu mũi.
Vì Phó Tự Hỉ không mặc áo tắm nên bà cũng không mặc, chỉ tùy tiện chọn một cái áo thun ngắn tay và quần short. Sau khi thay xong hai người cùng đi ra khỏi phòng.
..................
Lúc Phó Tự Hỉ xuất hiện trong tầm mắt của Tả Phóng, ánh mắt hắn dán chặt vào người cô, trong đầu suýt xoa thầm đánh giá. Nhìn thấy đôi chân thon dài trắng nõn nà kia, trong đầu hắn khẽ tưởng tượng ra nhiều hình ảnh...
Phó Tự Hỉ không được tính là gầy, cũng có da có thịt, ngực nở mông cong, cặp chân săn chắc, đường cong quyến rũ. hơn nữa quanh năm suốt tháng cô đều mặc quần dài nên đôi chân trắng nõn trong suốt, đây là loại trắng trẻo của việc không bị ảnh hưởng bởi tia khúc xạ mặt trời.
Phó Tự Hỉ không có thói quen mặc quần short nên có hơi khó chịu lại bị Tả Phóng nhìn chằm chằm như vậy thì không khỏi ngượng ngùng cúi gầm mặt.
Hắn nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng đáng yêu của cô nàng thì không nhịn được mà phì cười.
Lương San giúp Phó Tự Hỉ bôi kem chống nắng sau đó bảo mọi người cùng đi ra hướng bãi biển.
Dọc đường đi, bà cười nói với cô: "Tự Hỉ cởi dép lê ra đi chân trần nào, dẫm lên cát thú vị lắm đấy."
Phó Tự Hỉ nghe vậy thì gật đầu ngoan ngoãn làm theo, tháo dép đi bằng chân trần. Nhìn thấy dấu chân mình in lên khắp nơi, cô thích thú cười khanh khách.
Tả Phóng đi theo sau, lẳng lặng ngắm nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của Phó Tự Hỉ.
Ngón chân Phó Tự Hỉ tiếp xúc với hạt cát, cảm thụ được từng hạt cát ấm mịn đang trượt qua lòng bàn chân thật là kì diệu, cười đến vui vẻ: "Phu nhân, bước trên cát chẳng đau tí nào cả!"
Lương San cười ha ha sau đó lại nhìn sang Tả Phóng bộ dạng quần áo chỉnh tề, chỉ có tháo giày đi chân trần.
"Tả Phóng, cậu không xuống bơi à?" Bà thắc mắc hỏi.
Tầm mắt của Tả Phóng từ nãy giờ đều dán chặt trên người Phó Tự Hỉ, nghe bà hỏi vậy thì khẽ giật mình, sau đó thản nhiên trả lời "Chờ mọi người đi xuống thì cháu lại đi thay."
Lương San thừa biết hắn chỉ muốn ở cùng với Phó Tự Hỉ.
Vì cũng không biết bơi nên Lương San hạ dù ngồi xuống bờ cát rồi dặn dò Phó Tự Hỉ: "Tự Hỉ có thể tự mình chơi nhưng không được đi đâu xa quá nhé."
Phó Tự Hỉ gật gật đầu cười híp mắt.
Cô ngồi xổm xuống, hai tay vốc cát lên cho nó từ từ rót xuống chân, hai chân lại nghịch nghịch xới cát lên, cười khanh khách trông rất vui vẻ. Tả Phóng bước đến, cúi người cười nhẹ hỏi: "Em có muốn xuống nước chơi không?"
Phó Tự Hỉ ngẩng đầu lên bị ánh nắng mặt trời làm chói mắt híp lại thành một đường: "Nhưng mà tôi không có áo tắm..."
"Đến vùng nước cạn là được rồi, không cần phải mặc áo tắm đâu, nào đến đây!" Hắn vươn tay về phía cô.
Bởi vì ánh nắng mặt trời chói chang nên cô không nhìn thấy được vẻ mặt của hắn, nhưng có lẽ là hắn đang cười. Cô cảm thấy hắn đối xử rất tốt với mình, vì vậy cũng vươn tay nắm lấy bàn tay của hắn.
Lương San bên này tựa dưới bóng ô nhìn thấy một màn thì thầm nghĩ: thằng nhóc này ra tay nhanh thật!
Chưa gì mà đã nắm tay rồi!
Phó Tự Hỉ bước đi trên những hạt cát ẩm ướt: "Tả Phóng, nước ở đây thật là lạnh!"
"Ừm, chính vì vậy mà khi nãy tôi mới nói chúng ta không nhất thiết phải ra bơi lội." Tả Phóng dẫn cô đến một vùng nước cạn sau đó thả tay ra.
"Vì tôi không biết bơi nên phu nhân có bảo phải sử dụng cái vòng tròn tròn ấy."
"Cái đó gọi là phao bơi."
"Ừ tôi biết rồi." Cô gật đầu sau đó lại bị cảnh biển đẹp trước mắt thu hút.
Phó Tự Hỉ cúi xuống vốc một ít nước biển tò mò hỏi: "Tả Phóng, vì sao từ xa xa đứng nhìn biển màu xanh nhưng khi chạm đến chúng không còn màu xanh?"
"Đó là do tác dụng của quang học. Đại dương sẽ hấp thụ các tia sáng mặt trời, sau đó nó sẽ phản chiếu màu của bầu trời." Tả Phóng trả lời một cách nghiêm túc.
Phó Tự Hỉ đứng dậy, nghẹn họng nhìn hắn trân trối, cô nghe hoàn toàn không hiểu gì cả...
Tả Phóng nhìn thấy phản ứng của cô thì bật cười: "Tóm lại chính là tất cả các màu sắc khác đều xuống biển được, duy nhất chỉ có màu xanh lam thì không được."
"À ..." Phó Tự Hỉ bắt đầu có cảm giác tự ti.
Những gì hắn nói là do đã được đọc sách, nhưng cô nghe vẫn không hiểu bất cứ thứ gì, đột nhiên cô nói: "Tả Phóng, vì tôi không được đi học nên..."
Lời này của cô khiến hắn cảm thấy hình như mình hơi tích cực quá mức, vì vậy mới nhỏ giọng an ủi: "Không sao, chúng ta là bạn tốt mà!"
Mặt mày Phó Tự Hỉ giãn ra, vui vẻ trở lại: "Tả Phóng, cảm ơn anh rất nhiều."
Phó Tự Hỉ lấy chân nghịch nước rất vui vẻ, nhưng đối với Tả Phóng mà nói, hắn không hiểu tại sao việc đơn giản này cũng có thể khiến cho cô vui vẻ như vậy. Hắn bồi cô chơi đùa một chút sau đó lại đứng chăm chú ngắm nhìn cô.
Phó Tự Hỉ vốn đang đứng tại chỗ nghịch cát vốc nước, một lúc sau phát hiện mực nước biển dâng cao, nghĩ nghĩ cô lùi lại di chuyển đến một khu vực nước nông hơn.
Một lát sau lại thấy nước biển rút về.
Cô cảm thấy thật là kì quái, lại bước về chỗ ban nãy, nước biển lại ập vào, cô lại lùi ra sau.
Cứ như vậy vài lần qua lại, cuối cùng cũng đã hiểu được quy luật của nó, Phó Tự Hỉ cảm thấy biển ở đây đang cùng mình chơi trò trốn tìm, vì vậy cảm thấy rất cao hứng.
Đột nhiên một cơn sóng lớn ập đến, cô hoảng sợ xoay người bỏ chạy, nhưng chưa kịp thì bị nó đánh mạnh vào người, lảo đảo mất thăng bằng ngã nhào lên bờ cát.
Tả Phóng trông thấy cô vì sóng nhấp nhô mà tới tới rồi lại lui lui, thật sự rất đáng yêu. Lúc sau nhìn thấy cô bị ngã liền vội vàng chạy đến nâng dậy: "Em không sao chứ, có bị thương ở chỗ nào không?"
Phó Tự Hỉ ngẩng đầu, trên mặt đều là những hạt cát li ti, cô lấy hai tay phủi cát dính trên mặt rồi giải thích: "Tả Phóng, vì lúc nãy bị tôi bắt được nên biển không phục, nó còn đánh tôi ngã nữa..."
"Có đau không? Bị đánh vào chỗ nào?" Tả Phóng nhất thời bị rối rắm nên cũng không để ý đến lời nói của cô, chỉ lo lắng xem cô có bị thương hay không.
Cô lắc lắc đầu: "Không đau chút nào nhưng cảm thấy lạnh."
Lương San cũng chạy đến, sốt ruột hỏi: "Tự Hỉ có bị thương ở đâu không?"
"Phu nhân con không sao." Nói xong cô dùng hai tay gạt cát trên người xuống.
Tả Phóng nhìn thấy quần áo cô bị sóng biển đánh vào làm ướt hết, sợ cô bị cảm lạnh nên hắn quay sang nói với Lương San: "Quần áo Tự Hỉ bị ướt hết rồi, hay là chúng ta đưa cô ấy về thay quần áo, nước ở đây có vẻ hơi lạnh, ngộ nhỡ để lâu quá lại bị cảm lạnh."
Lương San vừa giúp Phó Tự Hỉ vỗ vỗ cát còn dính trên áo vừa nói: "Tự Hỉ chúng ta về thay quần áo, đợi chốc nữa đi ăn cơm trưa."
"Vâng ạ." Phó Tự Hỉ đi theo sau bà vài bước rồi quay đầu lại nhìn bãi biển: "Phu nhân, biển hung dữ thật!"
"Đúng rồi, nó là một con quỷ nghịch ngợm thích gây sự." Bà nhìn cô cười khanh khách.
Phó Tự Hỉ gật đầu đồng ý, sau đó nghĩ nghĩ lại nói: "Nhưng mà chơi với nó rất vui!"
"Vậy buổi chiều chúng ta lại đến xem nó nhé."
"Vâng ạ."
Hung dữ nhưng rất tốt... giống như Hạ Khuynh vậy!
....................
Sau khi trở về Phó Tự Hỉ thay lại bộ quần áo thể thao. Khách sạn mà Tả Phóng ở tay nghề của đầu bếp ở đấy không tồi, vì vậy họ quyết định đến đó ăn bữa trưa.
Tả Phóng chỉ ăn cùng Phó gia một bữa cơm, lúc ấy hắn cũng rụt rè không dám quan sát Phó Tự Hỉ quá kĩ. Nhưng lần này hắn đã thật sự chứng kiến được tướng ăn khó coi của cô.
Cô sử dụng đũa không thành thạo lắm, hơn nữa còn bê bát cơm kề sát miệng ăn, trên khóe miệng còn dính mấy hạt cơm.
Lương San nhìn thấy tất cả nhưng không hề có bộ dạng khiển trách.
Phó Tự Hỉ trong tưởng tượng bao năm nay của hắn thật khác xa so với hiện tại, vì vậy khiến hắn có chút ngập ngừng.
Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng ủy khuất rất đáng thương của cô thì hắn lại không nhịn được mà muốn ở bên cạnh cô, che chở bảo vệ.
Trong bữa cơm, toàn bộ quá trình hắn đều ân cần chăm sóc Phó Tự Hỉ, lúc thì gắp rau, lúc thì giúp cô múc canh.
Vì vậy từ đáy lòng Phó Tự Hỉ rất cảm kích và biết ơn hắn.
Hắn nhìn nụ cười tươi rói của cô mà lóa cả mắt, nhất thời lại quên mất chuyện về cái tướng ăn khó coi của cô.
Hắn đã tưởng tượng ra vô số lần được ở cùng với Phó Tự Hỉ, nhưng tất cả chỉ là ảo giác. Lần này thì nó đã trở thành sự thật, khiến hắn cảm thấy rất hưng phấn.
Việc này còn tốt hơn cả chuyện cùng cô đi dạo biển, tuy rằng hắn rất muốn đến chơi cùng cô nhưng bên cạnh đó cũng có chút bất đồng, thật sự không tài nào hiểu được tại sao cô lại sinh ra niềm vui từ cái trò đơn giản ấy, vì thế nên hắn lựa chọn việc đứng ngắm nhìn từ xa.
Thật sự hắn rất muốn ôm cô vào lòng, hôn cô, trực tiếp vứt bỏ cảm giác xa lạ này tiến vào giai đoạn như một đôi tình nhân thật sự. Chỉ sợ làm như vậy lại dọa đến cô ...
Tả Phóng có nhân duyên rất tốt đối với phụ nữ, miệng lưỡi ngon ngọt khiến bất kì cô gái nào cũng mê mệt, nhưng đối với Phó Tự Hỉ thì hắn quả thật không có cách nào.
Vì căn bản cái gì cô cũng không hiểu.
Thế nên, hắn buộc phải dùng phương pháp nguyên thủy nhất để tiếp cận Phó Tự Hỉ, nhưng chưa hoàn toàn tiếp nhận được.
Bởi vì cuộc sống của cả hai người khác nhau quá xa.
![](https://img.wattpad.com/cover/124251415-288-kb76569.jpg)
YOU ARE READING
khuynh nhiên tự hỉ
RomanceTác giả: Giá Oản Chúc Thể loại: Hiện đại, sủng, HE Số chương: 55 Chương + 8 Ngoại truyện Nguồn convert: Rich92 - TTV Edit: meiluo, trinhquythuong, Hà Phương Beta: Ishtar, Lạc Lạc Nguồn: CQH Giới thiệu Nói đơn giản chút Đây là câu chuyện về một người...