Chương 17: Nữ nhân.

1.3K 213 17
                                    

Y phục của nàng thật sự rất không chỉnh tề, phần vai bị kéo xuống một chút, khiến phần xương quanh xanh bất đắt dĩ phải hiện ra một phần. Nàng ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh trăng xuyên qua phần giấy lụa dán trên đó, càng khiếm cho dung nhan của Đại học sĩ giống như điêu khắc mà tạc ra. Mỹ mềm mỹ hương, nụ cười mị hoặc. Hwang Miyoung liếc mắt nhìn về Kim Taeyeon, đuôi mắt khẽ híp lại. Nàng kéo áo lên, ngồi lại một cách đàng hoàng. Tiểu Hoa vì thấy có người đi vào rồi thì cũng liền ngồi dậy, không đặt đầu của mình lên đùi Đại học sĩ nữa.

"Biểu hiện của ta như thế nào?" - Tiểu Hoa hồi hộp hỏi, lúc nãy còn tưởng thiếu gia này say nhưng khi bước vào sương phòng thì chàng liền có lại bảy phần thanh tỉnh. Chàng đưa cho Tiểu Hoa vài thỏi vàng sáng lóa, nói cho nàng kế hoạch của mình nên Tiểu Hoa liền làm theo.

"Rất tốt." - Hwang Đại học sĩ của chúng ta vì lần đầu tiên uống rượu nên rất cao hứng, may cho nàng là bản thân còn biết đường thoái lui giả say, nếu không thì Trịnh Tú Nghiên kia sẽ bắt thóp được nàng mất.

"Thưởng cho tiểu thư." - Hwang Miyoung lại hào phóng tặng thêm vàng cho Tiểu Hoa. Nữ nhân ở chốn này chỉ mạnh được khi có trong tay hai thứ, một là nhan sắc và hai là ngân lượng. Nàng đã giúp mình, dĩ nhiên mình nên cho nàng nhiều thêm một chút.

"Cám ơn công tử." - Tiểu Hoa để vàng vào bên dưới cánh tay, nhìn vị nam tử này, lại chỉ thấy hắn ta nhìn chằm chằm người nam nhân đứng phía trước mặt hắn. Tuy rằng nàng không biết hai người này là quan hệ là gì nhưng ánh mắt của nam tử vừa mới cho nàng ngân lượng nhìn nam tử kia mà nóng rực, chẳng lẽ hai người này là?

"Tiểu nữ nghĩ mình nên ra ngoài để không phiền nhị vị công tử."

"Tiểu thư cứ ngồi đây." - Hwang Miyoung đứng dậy - "Không dễ gì để có một đêm thư thả, hãy nghỉ ngơi đi."

Nói rồi đóng cửa lại. Tiểu Hoa chỉ biết than trời, nam nhân đến đây mà gọi mình bằng tiểu thư thì có mấy người đâu chứ, nam nhân tốt đúng là bị nam nhân khác cướp hết mất rồi.

"Miyoung ah, nàng dẫn ta đi đây vậy?"

"Ta muốn được chèo thuyền. Chàng giúp ta đi, Kim Taeyeon, Kim Taeyeon, mau đi thuê một chiếc thuyền nào."

Xuyên qua hội đèn lồng đang nhịp nhàng trên đầu họ, Kim Taeyeon bị nàng nắm tay chạy đi. Kim Taeyeon cảm thấy đêm nay nàng đặc biệt cao hứng, đặc biệt vui vẻ, còn có nụ cười kia liên tục nhìn về phía mình mà nở ra. Một đời vì nụ cười này của nàng, Kim Taeyeon có chết cũng cam lòng.

"Taeyeon, chàng đang nghĩ gì vậy?" - Hwang Miyoung đứng lại một cách đột ngột, nhìn vào mắt hắn khi gương mặt cả hai cách nhau chừng ba tấc - "Nghĩ gì vậy, nói cho ta nghe đi?"

Muốn nói với nàng rằng ta là một nữ tử và ta yêu nàng, nhưng lần này Kim Taeyeon đã không đủ dũng cảm. Bởi vì nụ cười của nàng hướng đến hắn đã lộ ra quá nhiều chờ mong.

"Đi chèo thuyền nào, bảo bối của ta."

"Uhm!"

Kim Taeyeon đã thuê cho nàng và mình một con thuyền nhỏ rồi chèo ra giữa lòng sông. Hwang Miyoung hướng ánh mắt của mình về lòng phố kinh thành và không hề ngừng cảm thán. Kim Taeyeon hiểu mức độ yêu thích của nàng. Hwang Miyoung ngoại trừ hoàng cung ra thì cũng là ở Hwang phủ, nàng không hề đi đâu quá xa khỏi nơi mình sống, không biết được kinh thành ở nơi khác lại vui đến thế này. Mà Kim Taeyeon sợ là nàng còn không muốn biết, chí lớn của nàng đặt tại sự phồn vinh của Joseon thôi. Nữ nhân xinh đẹp đã bất hạnh, nữ nhân xinh đẹp mà lại còn thông minh thì còn bất hạnh gấp bội phần.

[SHORTFIC] TAENY - HOA LẠC HOA KHAI.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ