Sau khi đi hóng mát đủ, Thuỷ Nguyệt mới chậm rì rì đi trở về.
Đi tới địa điểm đóng quân hiện tại của con nhện, thấy vẻ mặt cau có của Feitan nàng nhịn không được hỏi ra tiếng:
"Fei? Thế nào?"
Nàng lại gần hắn, vươn tay lên xoa xoa trán khiến hắn giãn mày ra:
"Đừng nhíu mày, rất xấu."
"Hừ..." Feitan không được tự nhiên hừ một tiếng. Nàng bật cười, kéo xuống mặt nạ bảo hộ của hắn sau đó xoa xoa một cách âu yếm:
"Da của Fei tốt thật. Giống như chuyên môn dùng bột ngọc trai đắp lên vậy."
"Ta mới không thèm." Hắn hơi cúi đầu, không được tự nhiên đáp. Đôi đồng tử màu vàng vào giờ phút này rút đi bạo ngược, để lại một mảnh ôn hoà. Thanh âm của hắn vốn dĩ đã trong và trầm thấp, giờ phút này cố ý bị đè nén xuống tạo ra cảm giác mị hoặc khó nói lên lời.
Khó có thể tin một tên tội phạm hung tàn độc ác và người hiện tại liên tưởng với nhau.
"Hít--"
Nghe tiếng hút khí vụn vặt, Thuỷ Nguyệt buông tay, quay đầu nhìn hai đứa trẻ đang bị trói trong góc kia.
Đứa tóc bạc trừng trừng mắt, vẻ mặt 'nằm tào ta đang nằm mơ sao'.
Nàng ngẩn người, lập tức bất đắc dĩ.
"Killua, nhóc nói có việc chính là tới đây chơi?"
"..." Killua quay mặt đi.
"Đáng yêu thật.." Nàng bật cười, ngón tay thon dài chạm vào cằm hắn, nhấc lên:" Thế nào? Không muốn ta cứu ngươi?"
"Ngươi mới không rảnh như vậy." Rốt cuộc, Killua mất tự nhiên trả lời. Bởi vì hiểu rõ con người nàng nên biết nàng sẽ không bao giờ lo chuyện bao đồng. Cho nên mới...không dám mở miệng.
"Ha hả, ngươi thật thông minh. Ta rất coi trọng người như ngươi."
"Hừ."
Nghe lời này, Feitan bất mãn hừ một tiếng.
Killua đang mất tự nhiên nghe tiếng hừ này bỗng chốc thấy hàn khí dâng lên từng đợt. Hắn lấm lét nhìn trộm Feitan, lập tức nhận được cái nhìn sắc lạnh của hắn.
"Thuỷ Nguyệt! Ngươi thật sự là một thành viên của Ảo Ảnh Lữ Đoàn?!"
Gon khó tin kêu lên, sắc mặt tràn đầy kinh sợ. Killua nhận thấy không ổn vừa định ra dấu cho Gon im miệng, nhưng Gon lại hành động trước:
"Ảo Ảnh Lữ Đoàn là một đám tội phạm giết người như ngoé, ngươi làm sao lại ngu ngốc như vậy!"