Chương VIII - Tương tư

468 28 0
                                    

Khúc “Tương tư” tấu lên khiến cho yến tiệc ồn ào náo nhiệt một mảnh trầm mặc. Tiếng đàn thanh thúy như nước chảy lại nhẹ nhàng sâu lắng. JiYong nhớ hắn đã từng nghe thấy thứ thanh âm mê hoặc này ở đâu đó, không hẳn là kĩ thuật đàn chuẩn xác và điêu luyện như nữ tử kia nhưng tựa như bao tương tư chất chứa gửi cả vào tiếng đàn.

-DaeSung, trẫm nhớ ngươi đàn còn hay hơn.- Hắn nói với người bên cạnh mà ngữ điệu thản nhiên như nói với chính mình.

-…- DaeSung hơi giật mình, cậu biết hắn đang nhắc tới SeungRi chứ không phải cậu. Vẫn là có chút bối rối không biết xử trí sao

-Khi đó trẫm nghe tiếng đàn đã cảm thấy kì lạ, đến giờ mới hiểu tâm tư gửi vào tiếng đàn khi đó ngươi dành cho ai.

DaeSung hoàn toàn bị câu nói kia làm cho bất ngờ. Cậu lén quay sang nhìn người bên cạnh nhưng trước kia cũng thế, bây giờ cũng vậy, DaeSung mãi mãi không thể hiểu được hắn là có ý gì.

JiYong sau đó cũng không nhắc lại chuyện này. Từ đầu yến tiệc dù không hề nhìn DaeSung nhưng thậm chí cả nét mặt của người kia ra sao hắn cũng không bỏ xót. Ngày hôm nay hắn để DaeSung ngồi trên vị trí cao quí này đều là có mục đích. Hắn đương nhiên không nghĩ có một ngày vì sự cố chấp này mà bản thân phải trả giá thật đắt.

Tiếng đàn vừa dứt, nữ tử ôm đàn rời gót cũng vừa lúc đám hạ nhân cùng những cống phẩm quí giá từ các tiểu quốc cũng tiến vào. Những lễ vật kia dù là độc nhất vô nhị nhưng cũng không khiến hắn hứng thú. JiYong  hướng SeungHyun bình thản nói một câu

– SeungHyun, chọn lấy món đồ ngươi thích đi.

– Tạ ơn Hoàng thượng nhưng thứ thần thích trong số đó không có.- Thanh âm ấm áp vang lên ngay lập tức tựa như chuyện này chẳng cần suy nghĩ.

SeungHyun cũng không giấu diếm nhìn thẳng vào đôi mắt đang mở to kinh ngạc của DaeSung. Chỉ đến khi người kia bối rối quay đi hắn mới chú ý Hoàng thượng đang âm trầm nhìn hắn.

JiYong đột nhiên cười lớn khiến cho các bá quan văn võ cũng một phen hoàn hồn. Đại tướng quân quả đúng la đại tướng quân a, ngay cả Hoàng thượng mà cũng dám từ chối. Bọn họ ai nấy đều nâng cánh tay áo kín đáo lau mồ hôi trộm.

Người kia đối mặt với hắn ánh mắt lại không một tia lay động, JiYong đương nhiên nhanh chóng hiểu được SeungHyun là đang muốn đấu với hắn.

-Trẫm thấy ngươi cũng nên lập gia thất đi. Tính cách như thế sợ các cô nương sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy hết mất.

Hắn mỉm cười đầy ấn ý nhìn những thiếu nữ xinh đẹp như hoa đang tiến vào. Bọn họ đều là quận chúa hoặc nhi nữ của những danh gia vọng tộc bậc nhất kinh thành. Thoáng thấy gương mặt người cạnh bên biến sắc hắn lại không hề có lấy nửa điểm lưu tâm. Nhếch môi nâng ly rượu uống cạn, khoảnh khắc này trong mắt hắn chỉ còn lại sự nhẫn tâm và tàn độc. Người của hắn tuyệt đối không được có ai ngoài hắn.

-SeungHyun bảo vật có thể không muốn nhưng mỹ nhân thì khó từ a. Khanh chẳng lẽ không nể mặt ta một chút?- Hắn thừa biết kẻ kia vô cùng cố chấp, đổi lại là hắn không phải người hắn muốn thì dù có khuynh quốc khuynh thành cũng vô dụng. Hắn cũng sớm phát hiện giữa DaeSung và SeungHyun là quan hệ gì. Thế gian này không có bí mật nào chôn sâu mãi mãi, huống hồ ánh mắt của bọn họ quá lộ liễu. Hắn vẫn là cố chấp không tin rằng có thứ hắn không chạm tới được.
.
.
.
-JinWoo – SeungRi khẽ gọi tên người đã đi khuất. Thiếu niên đương nhiên không thể nghe thấy tiếng cậu gọi. SeungRi lặng lẽ nhìn lối ra mờ mịt bất chợt nhận thấy dường như bản thân mình cũng đang vướng phải sợi dây nút chặt không cách nào gỡ ra.

[Chuyển ver/Nyongtory] Thế ThânNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ