"Tôi giúp anh bao nhiêu năm, anh phải biết tôi không thích chờ đợi ai bao giờ." Lệ Chí Thành ngồi thẳng dậy, tiếp tục: " Bản hợp đồng này tôi đã xem qua, không có vấn đề gì, tuần sau có thể sắp xếp để kí kết với đối tác. Nhưng tôi nghĩ hôm nay anh gọi tôi tới chắc không chỉ vì chuyện này."
Lâm Sóc rời mắt khỏi đống giấy tờ, ngước lên nhìn điệu bộ vẻ như hiểu thấu mọi chuyện của Lệ Chí Thành. Lâm Sóc vứt tập giấy tờ xuống bàn nói: " Đã gặp cô ấy rồi à?"
"Phải, và bị làm ngơ đến tận cùng."
"Tôi tưởng anh quen rồi chứ? Bữa tiệc giao thừa năm đó cô ấy bị anh đâm sau lưng, về sau có bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt thiện cảm nữa đâu." Lâm Sóc nhướn mày.
"Tôi làm hại cô ấy không bằng một phần vạn anh." Lệ Chí Thành nói một cách khinh thường: "Tôi không hiểu anh tìm cô ấy về đây làm gì? Bày trong nhà cho đẹp ư?"
Người làm bưng trà lên, Lâm Sóc nâng chén nhấp một ngụm: "Cô ấy trở về là sự thật. Tôi tìm anh tới, chỉ muốn giải quyết một số vấn đề pháp luật giữa tôi và cô ấy."
Lệ Chí Thành nhăn mày: "Giữa anh và cô ấy chỉ tồn tại quan hệ ủy thác thôi. Chẳng lẽ anh muốn hủy bỏ quyền ủy thác của cô ấy cho anh?"
Hai hàng lòng mày của Lâm Sóc giãn ra, ngừng giây lát, nói: "Ý kiến này không tệ."
"Đừng có đùa. Lúc đầu chúng ta rất mạo hiểm mới chế ra tờ báo cáo bệnh án thần kinh đó, khiến Pháp viện tin rằng Hướng Phù Sinh không đủ năng lực hành vi dân sự lãnh số cổ phần thừa kế. Sau đó việc kí giấy ủy thác để anh trở thành cổ đông lớn nhất mới được thuận lợi. Giờ đây lại dễ dàng trả cho cô ấy, anh không phải Lâm Sóc mà tôi quen!"
"Tôi ăn năn hối cải chẳng lẽ không được?" Lâm Sóc hỏi.
Lệ Chí Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lâm Sóc: "Anh thật sự nghiêm túc?""Tài sản trong tay tôi đã không chỉ có một Lợi Hằng nhỏ bé nữa. Hơn nữa tham vọng của tôi đâu chỉ dừng lại ở chút cổ phần của Lợi Hằng. Vốn dĩ là thứ thuộc về cô ấy, trả lại cũng là lẽ thường tình."
Lệ Chí Thành nhắm mắt lại. Anh ta đang đợi một chữ "Nhưng…” của Lâm Sóc.
"Có điều, làm cho gọn gàng một chút. Đừng để dây dưa đến tôi." Lâm Sóc cười nhạt.
"Từ trước đến giờ tôi hành sự luôn sạch sẽ." Lệ Chí Thành phủi phủi quần áo nói: "Vậy là hết rồi?"
"Ngay lúc này thì hết rồi." Lâm Sóc đặt tách trà trong tay xuống.
Lệ Chí Thành đứng dậy, "Tôi xin phép."
"Không tiễn." Lâm Sóc ung dung thưởng trà, người làm đưa Lệ Chí Thành đi ra.
Trước lúc đi, Lệ Chí Thành đột nhiên quay người lại hỏi: "Xem như tôi nhiều chuyện, anh thật sự cảm thấy mọi việc đi tới ngày hôm nay, anh và cô ấy còn có thể cứu vãn được ư?"
Nghe nói, Lâm Sóc đặt tách trà xuống, ngước nhìn Lệ Chí Thành: " Tôi không thích việc anh tỏ ra quan tâm quá mức tới Hướng Phù Sinh. Đừng giành giật với tôi, anh biết tính tôi rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
Phát rồ - Thả An
Storie d'amoreTrở về với vết thương và quyết tâm trả thù kẻ đã cướp đi gia đình mình. Cô xinh đẹp, kiêu ngạo mà ngây thơ chẳng ngờ bị anh cuốn vào dã tâm đó. Nếu nói tình yêu được đong đầy bằng niềm tin và sự bao dung, thì liệu có thể nói rằng cô đã từng có một t...