Ngoại truyện: Sinh nhật ngày mai

1.2K 77 13
                                    

Ngoại truyện: Sinh nhật ngày mai

Ai! Một tiếng thở dài!

Ai! Lại một tiếng thở dài! Sao có thể như vậy chứ? Bạch Ngọc Đường vẻ buồn bực.

Mỗ Yên to gan đi lên nói chen vào: Tiểu Bạch, sao mới vừa thành thân đã than thở, chẳng lẽ là bất mãn, hối hận với Chiêu Chiêu nhà ta rồi! Nếu không thì ngẫu đi nói cho y biết một tiếng!

Họa Ảnh của Tiểu Bạch tới gần, mắt lộ hung quang (ánh sáng hung ác, nguy hiểm), "Nếu ngươi dám nói bừa gì đó trước mặt Miêu Nhi, cẩn thận——"

Hiểu, hiểu, Mỗ Yên không ngừng gật đầu, thế nhưng, Tiểu Bạch, rốt cuộc vì sao ngươi thở dài chứ?

Một lời khó nói hết.

Mấy ngày nay vốn Bạch Ngọc Đường phải trải qua đến cảm thấy mỹ mãn, rốt cục chính thức thành thân với Miêu Nhi thương mến, hơn nữa, hà hà, thuận lợi ăn mèo rồi. Mặc dù quá trình gian nan, thế nhưng, kết quả như nguyện mà!

Chẳng qua, nhớ tới lúc động phòng hoa chúc ngày đó, Bạch Ngọc Đường đều hận đến nghiến răng, hơn 100 nút thắt, muốn để hắn tháo tới khi nào, muốn dùng nội lực xé rách, tay chân lại chẳng mạnh được, bất đắc dĩ nghĩ tới biện pháp duy nhất chính là dùng binh khí của bọn họ, thế nhưng——

Đã biết bọn họ sẽ chẳng tốt đẹp gì, nói gì mà trong động phòng không thể để binh khí, sẽ xung đột với không khí vui mừng, thuận lý thành chương cầm đi, ta——

Tức lại tức, người khởi xướng chính là đại tẩu a! Có thể làm sao giờ, tìm nàng tính sổ? Nói thật, không dám, nếu chạy qua nói lý, hắn sẽ thật sự không thấy mặt trời ngày mai nữa.

Quên đi, Bạch gia gia đại nhân đại lượng, sẽ không chấp nhặt với các ngươi!

Hừ!

Thế nhưng——

Không ăn được mèo a! Lại một lần nữa thở dài.

Mỗ Yên ồ một tiếng: Tiểu Bạch, thì ra ngươi dục cầu bất mãn à!

Ngoại trừ đêm thành thân hôm đó, mất sức chín trâu hai hổ rốt cục cởi được toàn bộ nút thắt trên người mèo, kỳ thật lúc đó cũng đã sắp sáng. Vốn Miêu Nhi không muốn, dưới tình huống hắn ngàn cầu vạn xin, nói hết lời hay, hoa ngôn xảo ngữ, cuối cùng chỉ thiếu chảy hai giọt nước mắt, Miêu Nhi mới gẵng gượng ỡm ờ đồng ý.

Cái loại mùi vị này, thật sự là —— Tưởng nhớ vô cùng a! Nếm một lần đương nhiên sẽ muốn lần hai, ba... Nước miếng Tiểu Bạch lộ ra...

Chỉ chút mong muốn ấy hắn đã không sao thực hiện được. Da mặt Miêu Nhi quá mỏng, ban ngày thì bất luận hắn nói thế nào cũng tuyệt đối không đồng ý làm, kỳ thật, nghĩ nhiều vậy làm gì, Bạch gia gia hận không thể cả ngày ở trên giường với ngươi không ra ngoài đó.

Được, ngươi đã không muốn, ta nhịn, chúng ta đến buổi tối là được đi! Ngươi cũng không có lý gì từ chối nữa đi!

Một ngày, mới lừa được Miêu Nhi đến trên giường, lúc chuẩn bị ăn sạch, bỗng cửa bị người đẩy ra, là kẻ nào hả! Nửa đêm không ngủ được, chạy đến phòng người ta làm gì. Lửa lớn dùng chăn bông bọc Miêu Nhi kín kẽ, lúc này mới xem là kẻ nào gan thế —— Cổ Hoài Nhan tên thư sinh ngu ngốc kia, hai tay hắn bịt mắt, miệng còn nói 'phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn..." Lười so đo với hắn, kỳ thật so đo với hắn cũng chỉ có thể tức chết mình, không để hắn nói thêm gì, trực tiếp tóm áo ném ra ngoài, lại khóa chặt cửa, kỳ lạ, sao cánh cửa chặt vậy lại có thể bị một thư sinh đẩy ra chứ? Chẳng nghĩ được nhiều vậy nữa, nhào giường tiếp tục nghiệp lớn ăn mèo, y, y lại đang ngủ, nhìn vẻ mặt khi ngủ như đứa nhỏ của y, bỗng nhiên toàn bộ dục hỏa đều biến mất, cứ nhìn y như vậy, suốt cả đời là được.

[Thử Miêu] Hi tiếu nhân duyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ