Editor: ChieuNinh
"Mùa xuân, vạn vật hồi phục, những động vật bắt đầu sinh động, chúng nó bắt đầu khâu quan trọng nhất kéo dài chủng tộc-- sinh sản!"
Đạt Mã nhớ trong《 thế giới động vật 》thường nhắc tới câu như vậy. Mà hiện nay, hình như nàng cũng thông qua vài hành động gần đây của Tiểu Hoa mà thấy được chút đầu mối. Từ lúc băng trên dòng suối tan, thời tiết ấm lại, Tiểu Hoa thường xuyên sẽ thay đổi hình thái Tiểu Báo, đi tới bên cạnh Dạ, nằm ngửa xuống, lộ ra cái bụng hướng lên trên, vừa lấy phần lưng ma sát mặt đất, vừa nhìn Dạ phát ra âm thanh "Ô ô" tương tự mời mọc.
Lỗ Đạt Mã biết, đây là bản năng của động vật trong thân thể Tiểu Hoa, thời kỳ nàng ấy tìm phối ngẫu đến. Mà mỗi khi đến loại thời điểm này, nàng đều sẽ cực kỳ khẩn trương nhìn Dạ, trong lòng mang theo một loại cảm giác nói không ra là cái gì, giống như vô số nút kết thắt lại. Khi thấy Dạ chỉ nhíu cái mũi ngửi một cái liền đi ra, rối rắm trong lòng của Lỗ Đạt Mã mới chậm rãi giảm bớt.
Nhưng mà, nàng sợ, sợ có một ngày Dạ sẽ tuân hoàn theo bản năng thú tính trong thân thể của hắn, xảy ra chút gì với Tiểu Hoa, đây là nàng không thể nào tiếp thu được. Không biết vì sao, ở trong lòng của nàng, dù sao vẫn cho rằng Tiểu Hoa là một con Tiểu Báo giống cái, có lẽ là bởi vì thời gian chung đụng không đủ lâu, có lẽ là bởi vì phần lớn thời gian trong ngày Tiểu Hoa đều là lấy hình thái Tiểu Báo lắc lư ở trước mắt của nàng. Nhưng mà, đối với Dạ thì lại khác, dù lúc nào Dạ cũng biến thành Tiểu Báo, Lỗ Đạt Mã vẫn như cũ cảm thấy hắn là một con người, một người đàn ông, một nam nhân có thể để cho nàng dựa vào.
Cái này có phải cái gọi là "tình tiết chim non" hay không? Nàng xuyên qua tới đây rồi, Dạ là "người" đầu tiên nàng nhìn thấy, là Dạ vẫn luôn cùng với nàng, chăm sóc nàng, có thể nói sống nương tựa lẫn nhau cùng với nàng. Mùa xuân sau giữa trưa, mặt trời ấm áp cũng không quá mãnh liệt, Dạ đã ăn cơm trưa miễn cưỡng lười biếng, áp hai bắp chân to nằm ở trên võng của Lỗ Đạt Mã, nhàn nhã phơi tắm nắng. Lỗ Đạt Mã liếc mắt nhìn Tiểu Hoa, lúc này nàng ấy hóa thân thành đại miêu màu nâu nhạt lốm đốm, đang nằm sấp ở trên đệm da thú chợp mắt.
Từ lúc mùa xuân đến Tiểu Hoa tiến vào kỳ giao phối, bắt đầu đánh chủ ý lên Dạ, Lỗ Đạt Mã liền đem Dạ trở thành cá nàng nuôi, thời khắc luôn sợ bị đại miêu Tiểu Hoa ngậm trong mồm tha đi ăn. Lỗ Đạt Mã suy nghĩ một chút, lúc này hai người bọn họ đều là thời điểm ăn no muốn buồn ngủ, mình không nhìn hẳn là cũng sẽ không xảy ra chút chuyện gì, liền xoay người đi đặc chế da thú góp nhặt cũng mấy ngày rồi.
Khi nàng trở lại lần nữa, lại thấy mỹ nhân báo Tiểu Hoa trần truồng đúng như một cô gái dịu dàng đáng yêu, đè ở trên người Dạ. Mà Dạ nằm ở trên cỏ, cái võng trên cây to bên cạnh vẫn còn đang thoáng lung lay, nhìn một cái cũng biết thời điểm bọn hắn rớt từ phía trên xuống là kịch liệt bực nào.
Từ vị trí của nàng Lỗ Đạt Mã không thấy được vẻ mặt và động tác của Dạ, mà lúc này đầu óc nàng giống như động cơ chết máy, cũng không rảnh bận tâm nghĩ những thứ này. Nàng chỉ cảm thấy mình giống như bị thiên lôi bổ trúng, cứng còng ngay tại chỗ, trong lòng bình ngũ vị bị đổ hết.
BẠN ĐANG ĐỌC
(RE-UP) Kiếm sống nơi hoang dã
AcakGiới thiệu: -Vì sao, vì sao, vì sao hả!!! Lỗ Đạt Mã kêu rên. . . -Vì sao người ta xuyên qua làm dòng chính nữ gả Vương Gia, nàng xuyên qua thì bị ném tới thời đại Man Hoang mặc da thú sống qua ngày này? Được rồi, ai kêu cha mẹ không đáng tin...