C96:Cuộc sống thời gian mang thai, Tuyết rời nhà

2.3K 96 4
                                    

Editor: ChieuNinh

Khi đã xác định mình mang thai, Lỗ Đạt Mã bắt đầu đếm trên đầu ngón tay tính ngày, tính ngày nào nàng mang thai, lại tính đại khái ngày nào nàng sẽ sinh. Tính toán xong ngày thụ thai, từ một lần cuối cùng "dì cả" tới đoán ngày là tốt rồi. Nhưng nói đến vấn đề ngày sinh dự tính, Lỗ Đạt Mã nhức đầu. Nàng chiếu theo thời gian loài người mang thai để tính, hay là dựa theo thời gian Tiểu Báo mang thai để tính đây? Chẳng lẽ tổng hợp cả hai? Hỏi Dạ sao?

Hỏi cũng hỏi vô ích, hắn ngay cả "ăn thịt heo" cũng là lần đầu tiên với nàng, chứ nói chi là "nhìn heo chạy" rồi. Mùa xuân trước đó, tại sao lại không có quan sát tình huống giống cái báo nhân mang thai kỹ càng một chút chứ, khi đó nếu có thể hiểu rõ hơn một chút quá trình báo nhân từ dựng dục đến sinh sản, lúc này cũng không đến nỗi mờ mịt như vậy!

Lúc này Lỗ Đạt Mã hối hận muốn xanh ruột. Nhưng mà nghĩ đến báo nhân là rất cẩn trọng, khi đó cho dù là nàng muốn nhìn, có nhìn cũng không thấy được, không khéo còn có thể bị người ta cho thành ý đồ gây rối mà đuổi theo cắn đấy. Lỗ Đạt Mã dỗ dành mình xong, bắt đầu tính toán ngày dự sinh.

Nếu như theo tế giới cũ của nàng thì, chu kỳ mang thai Tiểu Báo tính toán khoảng chín mươi ngày, ngày này mình đã sớm qua, khẳng định không phải. Nếu là theo chu kỳ mang thai loài người để tính hẳn là trên dưới hai trăm tám mươi ngày, hiện nay cũng đã qua hơn một trăm ngày rồi, bụng mình mới nhô lên một chút, có lẽ cũng không phải. Nếu như dựa theo chu kỳ mang thai của báo nhân ở đây để tính, họ từ thụ thai đến sinh sản đều ở trong mùa xuân, nói cách khác, chu kỳ mang thai hẳn là ít hơn vài ngày so với nhân loại, là hơn hai trăm ngày. Lỗ Đạt Mã rầu rĩ, bản thân nàng nên tính thế nào đây?

Cũng không thể mỗi ngày làm thành ngày dự sinh đi! Cuối cùng Lỗ Đạt Mã quyết định, kết hợp lấy chu kỳ sinh lý của mình và chu kỳ mang thai báo nhân với nhau mà tính. Cho nên nàng muốn tính như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, "mầm móng" là của Dạ, mà hắn là báo nhân, cho nên, Lỗ Đạt Mã cảm thấy, tiểu bảo bảo trong bụng mình mười phần có chín cũng sẽ là một tiểu báo nhân. Mà tiểu báo nhân thì dựng dục trong bụng mình, cho nên kỳ phát triển hẳn là cùng một nhịp thở với chu kỳ sinh lý của mình.

Mình xuyên qua tới đây rồi, chu kỳ sinh lý rõ ràng kéo dài gấp đôi. Lỗ Đạt Mã nghĩ, nếu đã như vậy, vậy thì chu kỳ mang thai của mình chắc cũng là gấp đôi báo nhân, nói cách khác, tiếp qua hơn hai trăm ngày sẽ là ngày dự sinh. Có suy tính này, mặc kệ có chính xác hay không, dù sao Lỗ Đạt Mã đã an tâm rồi. Mặc dù thời gian chuyển đổi, phản ứng nôn nghén của Lỗ Đạt Mã biến mất, tiếp theo đó chính là khẩu vị thật tốt, cái gì cũng muốn ăn. Tất cả mọi thứ, sau khi Lỗ Đạt Mã thấy, ý niệm đầu tiên trong đầu chính là: Có thể ăn hay không?

Làm cho nàng hết sức hoài nghi, cất giấu trong bụng mình là một cật hóa. Lỗ Đạt Mã không còn nôn nữa, Dạ và Tuyết lại trở về trong động nấu cơm, ăn cơm, không cần ngột ngạt vùi ở trong kho hàng nhỏ nữa. Khi mùa hè qua đi, bụng của Lỗ Đạt Mã đã lộ ra rõ ràng. Hơn nữa, nàng cũng trở nên đặc biệt thèm ăn, hiện tại một bữa cơm nàng có thể ăn bằng lượng cơm hai bữa trước kia, hơn nữa, một ngày còn muốn ăn năm sáu bữa. Lỗ Đạt Mã cảm thấy, tên cật hóa ở trong bụng rõ ràng cho thấy muốn nàng bù lại hao tổn nôn nghén lúc ban đầu mang thai tạo thành.

(RE-UP) Kiếm sống nơi hoang dãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ