Ngoại truyện [2]

2.2K 95 0
                                    

Editor: ChieuNinh

"Mẹ, nước trong dòng suối nhỏ càng ngày càng ít. Ngấn nước thấp hơn thông thường ngấn nước thấp hơn thông thường." Trong tay Hạ cô nương giơ lên chừng mười con cá dài đến hai thước, chạy nhảy trở lại.

Lỗ Đạt Mã nhíu nhíu mày. Mùa xuân năm nay khác với mọi khi không phải lớn bình thường, trước kia mùa xuân chắc chắn sẽ có mấy trận mưa phùn rả rích, mà mùa xuân này lại chưa rơi giọt mưa nào. Hơn nữa trong rừng núi không ít đất đai đều đã có khuynh hướng khô nứt, loại tình huống thiếu nước này ở thảm thực vật rậm rạp trong núi rừng là rất ít thấy. Khí hậu rừng núi vào mùa xuân vốn là hết sức ẩm ướt, bất đồng cùng với hẻm núi thảo nguyên nàng và Dạ đã từng sống qua. Như vậy, lúc này cũng nên coi là Đại Hạn Hán đi!

Ở thế giới cũ của nàng, thường có câu "sau Đại Hạn Hán nhất định có Đại lũ lụt", mặc dù không khoa học, nhưng mà cũng có một ít đạo lý. Nói tóm lại, mặc kệ bây giờ mình có phải trên địa cầu hay không, hay hoặc giả là trong một không gian nào khác, nhưng mà trong giới tự nhiên nước đều lấy hình thái khác nhau tồn tại, tổng số lượng của bọn chúng sẽ phải giữ nguyên hơn nữa không ngừng tuần hoàn. Mùa xuân này khô hạn như thế, hơn nữa so với mùa xuân bình thường cũng đều nóng bức.

Lỗ Đạt Mã có chút bận tâm sau mùa hè sẽ là dạng tình huống gì. Vốn mùa hè nơi này thì sẽ nhiều mưa, cũng không biết trải qua trời hạn rồi, tiếp theo mùa mưa sẽ là một tình huống thế nào. Lỗ Đạt Mã cảm thấy, nàng cần phải thương lượng một chút với mọi người trong nhà, có lẽ nên dọn nhà tới chỗ cao hơn?

Đợi đến khi Dạ săn bắt trở lại, Lỗ Đạt Mã kêu người cả nhà, nói ra băn khoăn của mình. Kết quả phát hiện, có chút cảm giác chọn nhằm đối tượng. Tiểu Man đối với ngôn ngữ của mình vốn là kiến thức nửa vời, nghe không hiểu thì rất tự nhiên. Nàng chỉ liếm móng trước của mình, thỉnh thoảng dùng đầu củng củng Vũ. Mà Vũ và Hạ cô nương từ lúc ra đời cũng chưa có trải qua hung hiểm gì, chớ nói chi là mùa hè hoặc mùa đông, mỗi khi đến đó, Lỗ Đạt Mã và Dạ cũng sẽ chuẩn bị được tương đối đầy đủ những thứ sử dụng hằng ngày, đói khổ lạnh lẽo gì đó, thì càng khỏi phải nói.

So sánh với báo nhân khác thì bọn họ gần như có thể nói là "Phú Nhị Đại" rồi. Điểm này, Tuyết còn có kinh nghiệm phong phú hơn bọn hắn chút, ít nhất ở trước khi Lỗ Đạt Mã nhặt được hắn, hắn đã chịu qua đói. Nhưng mà, nhìn ba cái vẻ mặt bọn nó, Lỗ Đạt Mã cũng biết, bọn nó tuyệt không hiểu lời mình nói. Cứ như vậy đi, nàng ký thác hi vọng vào trên người Dạ. Thời điểm sinh hoạt ở trong hẻm núi, Dạ đã trải qua nước lũ, chắc hẳn hắn có thể biết ý tưởng của mình.

Kết quả, thời điểm khi thấy trên mặt Dạ cũng một mảnh im lặng, Lỗ Đạt Mã nghiến răng. Chỉ là, đối với Lỗ Đạt Mã có bất luận ý tưởng gì, Dạ cũng sẽ ra vẻ ủng hộ, có lúc gần như là mù quáng nghe theo.

Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là nàng không có nguy hiểm, nếu không Dạ sẽ tóm lại, không có thương lượng. Không có ai phản đối, Dạ cũng ủng hộ, Lỗ Đạt Mã quyết định phòng ngừa chu đáo, trước tiên mặc kệ khi mùa hè lại tới có phải thật sự có nước lũ hay không, an tâm chắc chắn trước đã. Cả nhà phân công. Vũ mang theo Tiểu Man đi lấy muối. Dạ và Tuyết đi tìm nhà mới. Mà Lỗ Đạt Mã và Hạ cô nương là dọn dẹp "hành trang", chuẩn bị dọn nhà.

(RE-UP) Kiếm sống nơi hoang dãNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ