Lúc trời đen như mực đã dần tan biến, vài thị nữ thanh tú bê mão phụng long bào vào trong phòng nàng không kịp nói gì, liền giúp nàng trang điểm thay đồ.
Sau khi bận rộn chuẩn bị xong, Tiểu Vân nhìn bản thân trong gương bật cười khanh khách. Mấy ngày gần đây đã gầy đi nhiều, hóa ra đôi mắt xinh đẹp kiều diễm đang đẫm lệ, nước da trắng sáng tô điểm thêm một lớp son mỏng mà khiến nhan sắc càng thêm thùy mị, hoàn toàn không còn là bộ dạng của nàng khi gặp lần đầu tiên tại khe nước, nhưng đẹp đến rung động lòng người.
Nếu như người đợi nàng ở lễ đường là Hiên, thời khắc này trên khuôn mặt nàng liệu chăng sẽ là một nụ cười đầy tâm tình, có lẽ sẽ càng đẹp chân thực hơn...
Thánh điện to lớn như vậy, có khoảng hàng trăm yêu ma với hình dáng kì dị đứng tại đây, chính là động chủ của một trăm linh tám động. Nàng không có tâm trạng để đánh giá ngoại hình của bọn họ, kéo lê chiếc váy màu đó máu bước đi từng bước một, lặng lẽ tiến về phía trước.
Vương cách nàng càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ rệt. Nàng cứ luôn âm thầm tự hỏi bản thân, ta có thể yên tâm nghe theo sự sắp đặt của số mệnh không? Ta có thể quên đi Hiên, đón nhận người đàn ông trước mặt không?
Lúc đó nụ cười nơi khóe miệng hình vòng cung của Vương rơi vào tầm mắt nàng, nàng bỗng thấy trời quay đất cuồng, từng nét mặt của Hiên, từng câu nói đều quay cuồng trước mắt nàng...
Yêu một người, bất luận có bao nhiêu hận. có bao nhiêu oán, có bao nhiêu thất vọng, sự nhớ nhung vẫn không thể ngừng được.
Nàng không xuất giá! Bất luận thế nào nàng cũng phải tạm biệt Hiên một lần cuối, nàng vẫn muốn nói với chàng: nàng tha thứ cho chàng!
Nàng không ngừng lùi bước về sau... Nàng không can tâm từ bỏ như vậy, dù cho đó là vận mệnh của nàng, cả đời cũng sẽ không thể tha thứ cho sự nhu nhược của bản thân.
Nghĩ đến đây, nàng quay người chạy về phía cửa thánh điện, đáng tiếc Dạ Xoa sớm đã đứng tại đó, chặn đường nàng.
Đã không còn đường thoát nào nữa, nàng chỉ còn cách đối mặt, chỉ còn cách đánh cược một lần. Đánh cược vào lòng thương hại của Ma Vương, vào tình ý sâu lắng nồng nhiệt đối với nàng giống như những gì Minh Hồn đã nói.
Nàng gỡ chiếc trâm phượng vàng óng ánh trên đầu xuống, dí sát vào cổ họng mình, cười tuyệt vọng: " Vương, Tiểu Vân nguyện chọn cái chết, cũng không muốn gả cho ngài...nếu như ngài nhất định muốn có được ta, ta chỉ có thể lưu lại hồn phách ở lại Ma vực này".
Nàng biết rõ, bất cứ yêu ma nào đang đứng tại thánh điện, cũng đều có thể dễ dàng đoạt khỏi tay nàng thứ "vũ khí" không chút nguy hiểm kia, có vô số phép thuật khiến nàng không thể không xuất giá. Nhưng không có ai có hành động gì, không có tiếng ồn ào, xì xầm, chỉ yên tĩnh chờ đợi phán quyết của Vương.
Đây là Ma vực, không có quy tắc, không có lí do, chỉ có mệnh lệnh và phục tùng. Chữ "Vương" này không phải chỉ là một danh xưng.
Nàng nhìn thấy trong mắt Vương còn rực đỏ hơn cả màu y phục trên người, dù cho trên mặt hắn không có chút biểu cảm chấn động ưu sầu nào, đến nụ cười nơi khóe miệng cũng cứng nhắc.
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoàng Hôn Tan Vào Nước
Ficção GeralTác giả: Diệp Lạc Vô Tâm Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Cổ Đại ___________________________________________ Nam chính: Ngọc Thanh Chân Đế Hi Hiên Nữ chính: Mộ Vân. Sự xuất hiện của một thanh kiếm bén nhọn vạn cổ Sự chìm lắng của một chiếc bát kính...