Chương 31: Ý Cười Càng Sâu (B)

11K 560 12
                                    




Tô Hạo ngước mắt, chỉ thấy khóe môi Trường Ninh khẽ di động, nở ra nụ cười tiếu ý.

Đột nhiên cảm giác thấy. . . . . . trên mặt Điện hạ không có biểu cảm còn tốt hơn.....=.="

Tô Hạo rủ xuống làn mi dài, khóe môi cũng cúi xuống.

Người ta thì nói chuyện nghiêm túc với Điện hạ, Điện hạ đột nhiên không nói trước lại bày ra vẻ mặt như thế, thiệt là.

Tô Hạo nói thầm trong lòng , cảm thấy oan ức.

Trường Ninh nhẹ giọng ho khan một tiếng, dường như có cái gì chặn trong cuống họng, sau đó nghiêm mặt nói, "Ơ? Trong sách này Hoàng đế nói suông tình cảm của nữ nhi mới tạo nên trò cười cho thiên hạ ? Phò mã sao lại nói lời ấy?"

Tô Hạo giương lên làn mi, nhìn thấy Trường Ninh thay đổi gương mặt hờ hững như thường ngày, hai  mắt sâu thẳm không gặp một tia sóng lớn, đôi mắt đẹp của Tô Hạo chớp chớp, rất nhanh tha thứ cho "Thất lễ" trước của Trường Ninh, hồi đáp, "Người hoàng đế kia nếu có thể văn trị võ, công uy cường duệ đức, há có thể bị tướng biên cương đánh  giết vào Kinh Thành, ' ngư dương bề cổ động địa lai, kinh phá nghê thường vũ y khúc '? Lại há có thể để quân sĩ bức tử ái phi, ' sáu quân không phát không làm sao hơn, Quân Vương che mặt cứu không được '? . . . . . ."

"Ừ, " không đợi Tô Hạo nói xong, Trường Ninh liền gật đầu nói, "Nghe cũng có đạo lý, nghĩ đến Phò mã nếu như là Hoàng đế trong sách này, chắc chắn giữ vững giang sơn, cùng Quý Phi bạc đầu giai lão rồi." Nói xong bình tĩnh nhìn chăm chú Tô Hạo.

". . . . . ."

Tô Hạo bị hỏi, môi anh đào có chút cong lên, trong lòng oán thầm nói, người ta là lấy thơ để nói, người hoàng đế kia tự đi bảo vệ Quý Phi nhà hắn, Phò mã muốn thủ hộ chính là công chúa điện hạ.

Nàng một lời tiểu tâm tư dù chưa nói ra miệng, cũng đã rõ rõ ràng ràng ghi vào hai con mắt.

Trường Ninh bắt được ý tứ đáy mắt, khẽ mở môi đỏ, không nhanh không chậm, không có ngữ khí nói rằng," Kỳ thực Bổn cung cảm thấy, Phò mã so sánh với Quý Phi mới càng thỏa đáng, nhìn phò mã thế nào so với nữ hài còn mỏng manh hơn." Nói xong trên mặt chậm rãi nở ra một nụ cười, ý cười càng dày đặc, trêu tức càng sâu.

". . . . . ."

Mặt Tô Hạo đỏ lên, xoay người sang hướng khác, đưa lưng về hướng Trường Ninh, chu lấy cái miệng nhỏ, nằm trên giường, đem đôi mắt đẹp trừng mắt nhìn nến đỏ, chốc lát đột nhiên tỉnh ngộ ----- nàng giống như không nghe được ý tứ của Điện Hạ, dĩ nhiên cũng làm Điện hạ nổi nóng, lần này phải làm sao đây?

Bởi vì là đưa lưng về phía Trường Ninh, tuy rằng muốn nhìn vẻ mặt Trường Ninh, con ngươi trong hốc mắt quay một vòng, chung quy vẫn là không nhìn thấy -- nếu như mắt dài ra phía sau thì tốt rồi.

Trường Ninh vẫn không phản ứng, Tô Hạo không tiện xoay người cùng nàng đối lập.

Bên trong sa duy một mảnh vắng lặng.

Bỗng, Trường Ninh mở miệng, "Phò mã tức giận ?"

Tô Hạo vội vàng quay người lại, khuôn mặt nhỏ cười tươi  như hoa, "Không có." Điện hạ cho nàng bậc thang đi xuống, nàng  thật sự là vui vẻ.

[BH] [EDIT - Hoàn] Phò Mã 16 Tuổi - Bình Quả Nhất Sinh ThôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ