Chương 30: Duy trì khoảng cách

445 10 0
                                    

Phó Dật Trần nói không sai, việc yêu Bạch Dạ Kình thực ra rất đơn giản. Cho nên, nếu mình vẫn cứ tiếp tục cùng anh một chỗ ái muội, khả năng sẽ khó có thể kìm lòng được

Hạ Thiên Tình là một người rất nhát gan, việc đâm đầu vào lửa thực sự cô làm không được. Vì thế sau đó, cô luôn cố ý duy trì khoảng cách an toàn với Bạch đại tổng thống

Cũng may, thân thể Bạch Dạ Kình vốn luôn rất tốt nên thoáng cái đã hồi phục được chút ít. Mặc dù còn phải nằm trên giường nhưng Lãnh Phê luôn tới để báo cáo tình hình công việc.

Liên tiếp bốn ngày anh không xuất hiện trước công chúng, đã khiến cho người trong và ngoài nước hồ nghi, cho nên không thể không cùng Lãnh Phế bàn bạc được đối sách

Ngày thứ năm, sau khi tiễn Lãnh Phê và đoàn người ra về, Hạ Thiên Tình về phòng bếp nấu thuốc cho Bạch Dạ Kình uống. Bỗng, di động trên bàn đột nhiên vang lên. Trên màn hình lập lòe xuất hiện hai chữ "Trạch Nam". Cô ngơ ngẩn một lát sau đó mới định thần lại được, mới nhớ tới chính mình đã gặp một người trong ngày xem mắt.

Trở về lâu như vậy hai người cũng chưa từng liên lạc qua, vốn tưởng sau nãy cũng sẽ không liên lạc với nhau nhưng không ngờ..

"Alo,"

"Bây giờ cô đang ở Bộ ngoại giao sao? Tôi đang ở cửa văn phòng của cô, ra đây đi, tôi dẫn cô đi ăn cơm" thanh âm của Dư Trạch Nam truyền đến, anh ta vẫn bộ dáng như vậy cho dù chỉ mới gặp qua một lần.

Không đề cập tới còn tốt, nhưng nhắc tới cái này Hạ Thiên Tinh có chút ngượng ngùng "Tôi không tham gia khảo hạch, bị rớt rồi"

"Cô không phải chuẩn bị rất nghiêm túc sao? Tại sao lại không tham gia khảo hạch?"

"Nói đến thì rất dài" thanh âm Hạ Thiên Tinh có chút hạ xuống nhưng sau đó lại nhanh chóng lấy lại được tinh thần.

"Bất quá không vấn đề gì, tôi đã chuẩn bị đầy đủ sơ yếu lí lịch chuẩn bị tìm một công việc mới"

"Cô rất có thực lực, chờ đó mà xem, bộ ngoại gia chắc chắn sẽ mời cô về làm việc"

"Anh cũng đừng dỗ tôi vui vẻ nữa" những lời này cô hoàn toàn không để trong lòng Dư Trạch Nam ở bên kia cười cười "Cô không phải tâm tình không tốt sao? Tôi quả thực muốn dỗ cô vui vẻ, nhưng qua điện thoại như thế này rất không có thành ý, Như vậy đi, cô ở đâu, tôi qua đón cô đi ăn cái gì ngon ngon cải thiện tâm tình"

"Anh lại lái Aston Martin?"

"Nếu cô không thích tôi có thế đổi chiếc khác"

"Không phải không thích, chỉ là hôm nay không tiện" cô thật ra không phải chán ghét cùng Dư Trạch Nam ở cùng một chỗ, nhưng bây giờ nhiệm vụ hàng đầu không phải giải quyết chuyện hôn nhân đại sự của.

"Ngài mai được không?"

"Ngày mai cũng không được, chí ít cũng phải mười ngày sau"

"Vậy được, hẹn mười ngày sau" Dư Trạch Nam liền sảng khoái đồng ý.

Hạ Thiên Tinh nghĩ, mười ngày sau Bạch Dạ Kình dù chưa khỏi hẳn nhưng cũng có thể xuống giường đi lại, cô ra ngoài một chút chắc cũng không vấn đề gì

"Vậy được, mười ngày sau gặp...... Ấy, tại sao anh lại xuống giường rồi?" Hạ Thiên Tình còn chưa nói xong, vừa quay đầu, lại thấy người nào đó đứng ở đại sảnh.

"Cái gì?" Dư Trạch Nam bên kia không hiểu gì "Không có gì, thực xin lỗi a, như anh nói mười ngày sau gặp mặt" Hạ Thiên Tình nói xong liền đem điện thoại tắt đi

Bạch Dạ Kịnh mỗi bước đi đều rất gian nan. Mỗi động tác như vậy khiến cho mỗi cơ quan thần kinh đều đau không tả nỗi. Từ nhà vệ sinh đến đại sảnh mà trán đã đầy mồ hôi lạnh. Hạ Thiên Tinh sợ anh ngã, không dám chậm trễ chạy nhanh tới.

Trong lòng sốt ruột, eo đụng mạnh phải một góc sô pha, quả thực không nhẹ. Cô đau đến nhe răng trợn mắt, hơi xoa xoa eo chạy nhanh tới. Đi qua, đỡ lấy anh, nhịn không được lải nhải một chút.

"Anh thế nào lại ra đây? Bác sĩ Phó đã dặn dò anh phải ở trên giường nghỉ ngơi tịnh dưỡng"

"Ngày mai tôi phải xuất hiện trước mặt công chúng, tôi đã quen rồi"

"Ngày mai phải ở xuất hiện trước mặt truyền thông?

"Ừ"

"Nhưng hiện tại thân thể anh còn chưa khỏe, kiên trì một lúc còn được, nếu kiên trì lâu qua sợ anh không chịu nổi. Huống hồ trên người anh còn nhiều miệng vết thương chưa khỏi hẳn, đến nơi có nhiều người, thời tiết cũng không phải tốt, vạn nhất bị nhiễm trùng..."

Cô càng nói càng lo lắng. Bạch Dạ Kình nhìn cô chăm chú, nhìn thấy vẻ mặt cô lo lắng cho mình tựa hồ như các vết thương đều không còn đau nữa. Môi mỏng nhất lên:

"Trên eo thế nào?"

"Hả" Anh đột nhiên nói chuyện làm cô có chút sững sờ, eo cái gì?

Bạch Dạ Kình liếc cô một cái, dùng cái tay không bị thương tóm eo cô. Hơi dùng một chút lực, cả người cô bước lên trước một bước, thiếu chút nữa là dán lên ngực của anh.

"A...." Hạ Thiên Tình kêu một tiếng, cả người cứng đời

"Anh... anh làm gì vậy?

Khắp ngươi anh toàn là vết thương, cô sợ chạm đau anh nên chỉ có thể để tay chống ở trên vai anh. Chính là người đàn ông này lại hồn nhiên quên đi vết thương của mình. Bàn tay đang ở trên eo cô di chuyển về chỗ mới bị đụng, dùng sức một cái.

"Đau.." Hạ Thiên Tình nhíu mày

Bạch Dạ Kình nhín từ trên xuống, liếc cô một cái, lòng bàn tay bắt đầu chậm rãi xoa. Cô ngẩn ra, ý thức được anh làm gì, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp.

Lòng bàn tay của anh thật ấm áp, nhiệt độ từ trên tay anh cách một lớp quần áo truyền vào trong da thịt cô, làm cho chỗ mới bị đau nay không còn cảm thấy gì nữa. Dư lại.... trái tim đập loạn nhịp, cùng với.....

Máy ngày nay cô luôn cùng hắn giữ khoãng cách. Chính là hiện tại, hai gười gần như vậy, gần đến nỗi có thể nhìn thấy ngũ quan của anh một cách rõ ràng. Xuống chút nữa là yết hầu cùng xương quai xanh gợi cảm. Cô cúi đầu, không dám nhìn nữa

"Cái kia...... Đã không có việc gì, không đau nữa.." Cuối cùng cô cũng đã tìm lại được âm thanh của mình

Động tác trên tay của Bạch Dạ Kình dừng lại, khẽ rũ mi nhìn cô một cái, hỏi "Chuyện công việc của cô.... Xảy ra chuyện gì?"

"Hả?" khoảng cách của cô và anh quá gần, làm cô có chút thất thần

" Nãy tôi có nghe cô nói chuyện điện thoại, tại sao bộ ngoại giao lại đánh rớt cô?"

"À, cái này hả?.....Anh bị thương ngày đó, chính là ngày tôi phải tham gia khảo hạch. Lúc Lãnh Phê tới đón tôi, tôi còn chưa có khảo hạch"

CHÀO BUỔI SÁNG! TỔNG THỐNG ĐẠI NHÂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ