"Bà nội bắt tôi phải đi xem mắt, tôi có được chọn sao? Bà ấy nói tôi, tôi không có tư cách ngại cái này, ngại cái kia. Đừng nói là người đã ly hôn, hay đã có con, cho dù là chó hay mèo, chỉ cần đối phương chịu đồng ý, tôi đều phải đối hắn mang ơn đội nghĩa, biết làm sao?"
Bạch Dạ Kình không nói chuyện, chỉ là mấp máy môi, chờ cô nói tiếp.
Cô thở sâu, trên mặt vẫn còn cười, chính là, nụ cười kia chiếu vào trong mắt anh, chỉ cảm thấy thật chói mắt.
"Bởi vì tôi 18 tuổi chưa kết hôn đã có thai, bởi vì ba ba của con tôi là ai cũng không biết, bởi vì tôi là vết nhơ của toàn bộ Hạ gia...... Cho nên, anh cảm thấy, tôi không tìm một lão sư bình thường, thì tôi nên tìm loại người gì? Lấy điều kiện hiện tại của tôi, còn muốn tôi tìm một người "nhân trung chi long" ("rồng giữa loài người" ý nói là người có tài năng hoặc dung mạo hoặc bất cứ thứ gì nổi bật hơn người") sao?.
Cô nói hết lời, Bạch Dạ Kình ánh mắt trầm trầm nhìn cô.
Hồi lâu đều không có mở miệng nói chuyện, chỉ cảm thấy yết hầu như nghẹn lại, làm anh cảm thấy có chút khó thở. Anh thật ra không nghĩ tới, để cho cô sinh con lại làm ảnh hưởng lớn đến cô như vậy.
Hạ Thiên Tinh không nói gì nữa, cũng không nghĩ nói cái gì nữa, đẩy cửa phòng ngủ ra, chuẩn bị đi vào.
Chính là, còn chưa đi vào một bước, bỗng dưng bị anh giữ lại.
Cô ngẩn ra.
Xoay người lại, anh cúi người, khuôn mặt anh tuấn sát lại gần cô. Hô hấp cô lập tức liền dừng lại, tay ở sau lưng, nắm chặt then cửa.
"Hạ Thiên Tinh, em nghe tôi, đừng tùy tiện chà đạp chính mình!" Bạch Dạ Kình nói, ngữ khí rất bá đạo. Anh mang theo hơi thở xâm lược, tỏa ra ở trên mặt Hạ Thiên Tinh, " người đã từng ly hôn, từng có con, em cách xa bọn họ ra cho tôi! Nếu để tôi biết em qua lại với loại người đó, tôi sẽ không tha cho em! Hơn nữa, tôi có rất nhiều biện pháp để cho các người không được ở bên nhau!"
Hạ Thiên Tinh chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Người này có phải quá bá đạo hay không?!
Hơn nữa, anh...... Rốt cuộc dựa vào cái gì không cho phép mình cùng với người khác lui tới? Ngay cả Đại Bạch cũng không có ý kiến!
Cô đang muốn nói, chính là, anh lại nhìn cô chằm chằm liếc mắt một cái, không có ở lại.
Đi thẳng vào phòng, ' bang ' một tiếng, đem cửa phòng đóng mạnh.
Hạ Thiên Tinh 囧. Này rốt cuộc là tại sao?
............
Hôm sau.
Sáng sớm.
Lúc Hạ Thiên Tinh còn ở trên lầu thu dọn, dưới nhà ăn chỉ có hai người Đại Bạch cùng Bạch Dạ Kình.
Hạ Đại Bạch cầm bánh kem gặm, vừa ăn vừa hỏi: "Ba ba, ba cùng Hạ Đại Bảo đồng thời biến mất lại đồng thời trở về, không phải là...... Hai người bỏ con, lặng lẽ hưởng thụ thế giới riêng?"
Tiểu gia hỏa tinh quái nói.
Bạch Dạ Kình liếc nhìn Hạ Đại Bạch một cái, " Có phải con cổ vũ mẹ con đi xem mắt không?"
"Đúng vậy." Hạ Đại Bạch gật như giã tỏi, " Con vốn dĩ muốn cưới Đại Bảo, chính là, Đại Bảo nói con tuổi quá nhỏ. Ba ba người vốn dĩ rất thích hợp, nhưng người lại không chịu cưới mẹ, con đây đành phải cổ vũ Đại Bảo đi xem mắt."
Bạch Dạ Kình buông cái thìa, nhìn con trai ngồi đối diện, hỏi chuyện, "Lần trước muốn dạy con lắp ráp súng ống, con có muốn học không?"
"Muốn, con tất nhiên muốn!" Tiểu gia hỏa nhắc tới cái này hai mắt đều sáng rọi, "Khi nào dạy con? Lần này không được lừa dối con, bằng không, con sẽ tức giận!"
Nói xong lời cuối cùng, hắn (Đại Bạch) nhếch cái miệng nhỏ lên, cánh tay trắng nõn khoanh trước ngực.
" Chốc lát mẹ con xuống đây, con nói với cô ấy, không muốn cô ấy về sau lại đi xem mắt. Nói như vậy, ba ba liền cho con học."
"Không được đâu?" Tiểu gia hỏa mếu máo, "Tiểu Bạch, lời này là chính ba tự nói đi? Ba không thích Đại Bảo đi xem mắt?"
"...... Không có."
"Vậy tại sao lại muốn con nói như vậy?"
"Con không muốn học?" Bạch Dạ Kình nhướng mày.
"Đương nhiên muốn!"
"Vậy làm theo lời ba, cái gì cũng đều không được hỏi."
Hừ! Đây chính là uy hiếp trắng trợn!
Hạ Đại Bạch bất mãn lẩm bẩm. Đầu nhỏ suy nghĩ, cân nhắc mãi, cũng không muốn nói. Vừa muốn học thương (súng), cũng vừa muốn Đại Bảo nhanh tìm được bạch mã hoàng tử!
Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn hắn một cái, từ từ uống cà phê, nhàn nhạt nói một câu: " Suy nghĩ cho kĩ, cơ hội chỉ có một lần. Con còn thời gian một phút đồng hồ!"
............
Một phút đồng hồ sau, Hạ Thiên Tinh xuống dưới.
"Đại Bảo, mau ăn cơm." Hạ Đại Bạch ân cần đem cơm đưa đến cho cô.
"Cám ơn bảo bối." Cô ở trên mặt con trai hôn một cái.
"Đại Bảo, lần trước đi xem mắt, mẹ với thúc thúc kia còn liên lạc không?"
" Ừ, còn nha."
"Vậy...... mẹ có thích chú đó không?"
Hạ Đại Bạch hỏi xong vấn đề này, Hạ Thiên Tinh sửng sốt chớp mắt một cái, theo bản năng mắt nhìn về phía Bạch Dạ Kình đang ăn bữa sáng. Anh không có nhìn về phía cô, chỉ là chuyên chú ăn bữa sáng, như là đối với Hạ Đại Bạch hỏi vấn đề này, anh một chút hứng thú đều không có.
Cô thu hồi tầm mắt, đúng sự thật hồi con trai nói, "Cũng có thích, chú ấy giúp mẹ rất nhiều. Quá mấy ngày mẹ muốn đi cám ơn anh ta, con có muốn hay không cùng với mẹ?"
Bạch Dạ Kình sắc mặt đen thui.
Hạ Đại Bạch cao hứng gật đầu: " Được, được, vừa lúc, con đi nhìn người giúp mẹ......"
Bạch Dạ Kình tầm mắt sâu kín liếc qua, quay đầu phân phó: "Quản gia, ngươi đi ra ngoài nói với Lãnh Phi một tiếng, tiểu thiếu gia hiện tại tuổi còn quá nhỏ, không thích hợp học súng ống ......"
"Không không không! Đại Bảo, con không muốn đi nữa!" Hạ Đại Bạch hét một tiếng, thanh âm dương cao, chặt đứt người nào đó nói.
"A?" Đối với sự thay đổi đột ngột của con trai, Hạ Thiên Tinh cảm thấy kỳ quái.
Vừa mới nãy không phải là rất có hứng thú sao?
"À, con không đi, con rất bận. Thật nhiều thứ muốn làm." mắt mở to tội nghiệp nhìn Hạ Thiên Tinh: "Đại bảo, về sau, mẹ có thể không cần lại đi xem mắt không?"
Hạ Thiên Tinh lại sửng sốt.
Đứa nhỏ này, hôm nay làm sao vậy?
"Lần trước không phải là con khuyên mẹ đi xem mắt sao?"
"Lần trước là lần trước, lần này là lần này." Hạ Đại Bạch kéo cánh tay của cô, làm nũng, trông rất đáng thương, " về sau Đại Bạch thật sự kết hôn, liền cùng thúc thúc ở nhà khác, về sau, lại cùng thúc thúc sinh bảo bảo, không cần Đại Bạch nữa thì làm sao bây giờ?"
Hạ Thiên Tinh trong lòng như bị ai kéo, cảm thấy rất đau.
Một bên Bạch Dạ Kình ấn đường cũng nhăn lại.
"Mẹ về sau liền tính gả cho người khác, thật sự ngày nào đó cùng thúc thúc sinh bảo bảo, mẹ vẫn là thích Đại Bạch nhất. Sao có thể sẽ không cần con?" Hạ Thiên Tinh cười, cố ý đem đầu tóc con trai xoa đến lung tung rối loạn.
Hạ Đại Bạch ngửa đầu xem cô, lại nhìn sang ba ba sắc mặt càng khó coi, "Vậy mẹ liền không cần ba ba, có phải hay không?"
BẠN ĐANG ĐỌC
CHÀO BUỔI SÁNG! TỔNG THỐNG ĐẠI NHÂN
RomanceĐến bệnh viện để bỏ đi đứa bé, bệnh viện toàn quốc cũng không ai dám làm phẫu thuật cho cô, hại cô cũng không thể không sinh đứa bé Năm năm sau, đột nhiên đứa bé lại bị cướp đi, sau đó, một người đàn ông cao quý ngang ngược xông vào thế giới của cô...