Nhìn thấy người tới, cô đứng ngây ngốc trong chốc lát.
Đối phương, cũng là sửng sốt.
Tiếp theo trong nháy mắt, biết rõ đây căn bản không phải là lúc chính mình có thể miên man suy nghĩ, Hạ Tinh Không đột nhiên hoàn hồn, chua ngoa sợ hãi kêu ra tiếng: "Hạ Thiên Tinh, sao cô lại ở nơi này?!"
"......" Hạ Thiên Tinh yết hầu khô khốc. Đang muốn giải thích, nhưng giờ phút này cũng nói không ra lời.
Cô muốn chạy, chính là Hạ Thiên Tinh tức giận đến mặt mũi trắng bệch. Nộ khí giơ lên tay, ' bang ——' một tiếng giòn vang, một bạt tai liền hung hăng hạ xuống ở trên mặt của Hạ Thiên Tinh.
Cô đã sớm muốn rời đi rồi a.
Chính là, thật sự là bệnh quá lợi hại, thế cho nên cô không thể tránh khỏi một cái tát này. Trên khuôn mặt nhỏ của Hạ Thiên Tinh xuất hiện một vết bàn tay rõ ràng, lập tức liền sưng đỏ lên, năm ngón tay đặc biệt rõ ràng.
Một cái tát này làm cả người cô càng đần độn suy nghĩ không rõ.
"Tinh Không, em đang làm gì vậy?" Hứa Nham vừa ra tới, liền nhìn được hình ảnh này.
Ấn đường nhảy dựng lên, hắn đau lòng đem Hạ Thiên Tinh ôm vào trong lòng ngực.
"Để anh nhìn xem, em có đau không?"
Hạ Thiên Tinh giãy giụa, muốn rời khỏi trong lòng ngực hắn nhưng hắn không có buông tay, chỉ là thất vọng nhìn chằm chằm Hạ Tinh Không nói " Tinh Không, Thiên Tinh là chị của em, em sao có thể đánh cô ấy như thế?"
"Anh Hứa Nham, anh vì cái gì cũng muốn che chở cho cô ta? Chẳng lẽ anh đều nhìn không ra cô ta đối với anh căn bản là không có hảo tâm sao?"
Hứa Nham chua xót cười, hắn thật ra hy vọng cô đối với chính mình có chút bất an thì tốt hơn.
Đáng tiếc......
Bất an hảo tâm, chỉ có chính mình mà thôi......
Em ở bên ngoài chờ anh đi, anh muốn cùng em hảo hảo nói chuyện." Hứa Nham giữ cửa kéo ra, lệnh đuổi khách thực rõ ràng. Rồi sau đó, lại không chút chần cừ nào hôn hôn trầm trầm đem Hạ Thiên Tinh chặn ngang ôm lên, hướng bên trong đi vào.
"Hứa Nham, em không để cho anh đi đâu! Anh đứng lại cho em!" Hạ Tinh Không hét lên trên mặt đầy vẻ oán hận hừng hực bốc cháy.
Một người bệnh cùng hai người thanh tỉnh đều không có chú ý tới ngoài cửa, giờ phút này có người vừa lúc đem một màn này chụp lại.
..................
"Người tìm được rồi." Lãnh Phi đến tổng thống phủ, nói chuyện đặc biệt cẩn thận.
"Ở đâu?" Bạch Dạ Kình từ án thư đứng dậy.
"...... Ngài chính mình xem đi." Lãnh Phi không dám nói, đem hình ảnh vừa được chụp lại gửi qua điện thoại đưa qua "Đây là hình ảnh thuộc hạ mới nhận được."
Bạch Dạ Kình vừa thấy ảnh chụp kia, trên mặt tối đen như là có thể đem màn hình di động nhìn xuyên qua.
Trường chỉ, căng thẳng.
Trong thư phòng, trong nháy mắt liền nhiệt độ giảm thấp, áp lực áp bách tăng cao đến mức làm cho Lãnh Phi cũng không dám hô hấp.
Trên ảnh chụp kia...... Hạ tiểu thư đang nằm ở trong lòng ngực của Hứa Nham, bộ dáng như chim nhỏ nép vào người, hai người muốn thân mật bao nhiêu là thân mật bấy nhiêu, cùng tình lữ bình thường không có gì khác biệt.
"Kia...... Hiện tại ngài có muốn đi đem Hạ tiểu thư trở về không?" Thật lâu sau, Lãnh Phi vẫn không đoán được ý tưởng rõ ràng của anh, nơm nớp lo sợ hỏi.
"Tiếp cái gì, cô ấy không phải vẫn tốt đó sao?" Thanh âm của anh lãnh đến không thể lãnh hơn, đem điện thoại ném trở về cho Lãnh Phi, "Trở về ngủ, không cần lại quản cô ấy!"
"......" Lãnh Phi tiếp di động, bán tín bán nghi từ thư phòng đi ra.
Chẳng lẽ, tổng thống tiên sinh thật đúng là có thể mặc kệ Hạ tiểu thư không quan tâm sao? Quả nhiên, người còn chưa đi ra khỏi phủ tổng thống đã bị một cuộc điện thoại gọi lại.
............
Dưới lầu chung cư.
BẠN ĐANG ĐỌC
CHÀO BUỔI SÁNG! TỔNG THỐNG ĐẠI NHÂN
RomanceĐến bệnh viện để bỏ đi đứa bé, bệnh viện toàn quốc cũng không ai dám làm phẫu thuật cho cô, hại cô cũng không thể không sinh đứa bé Năm năm sau, đột nhiên đứa bé lại bị cướp đi, sau đó, một người đàn ông cao quý ngang ngược xông vào thế giới của cô...