Chương 44: Tổng thống tự mình tiếp cô

386 7 0
                                    


  Bàn tay nhỏ ở cửa thư phòng gõ hai cái, người trong phòng không có phản ứng gì với cậu. Cậu cũng không khách khí, nói "Tiểu Bạch, con vào nhé" liền trực tiếp đem cửa đẩy ra. Đầu tiên là đem cái đầu nhỏ từ từ ngó vào trong phòng, thư phòng hình trứng to như vậy, đèn điện sáng choang. Khắp nơi đều là kệ sách, cậu phải ngẩng cái đầu nhỏ thật cao mới có thể nhìn đến đỉnh. Vẫn chưa nhìn thấy ba đâu, đi tìm qua từng kệ sách.

Thời điểm đi đến kệ thứ năm, ba quả nhiên ở kia.

Hiển nhiên là cảm xúc kém đến muốn mệnh, kéo trường cái mặt, dựa vào trên kệ sách được kê trong phòng lật từng trang sách. Trang sách trong tay tự động lật qua lật lại, ' loạt xoạt' rung động. Hạ Đại Bạch lại đây, anh cũng chỉ xốc mắt nhàn nhàn liếc cậu một cái, mân khẩn môi, cái gì cũng chưa nói.

Hạ Đại Bạch cũng học bộ dáng của anh, chính thức bày ra vẻ mặt làm như không quen biết ai, ngồi đó lật sách. Thời điểm lật đến trang thứ mười, thật sự là nhàm chán muốn chết, "Tiểu Bạch, ba vì cái gì muốn nghe lén con cùng Đại Bảo trò truyện điện thoại với nhau a? Đại Bảo nói với con rằng nghe lén thực sự là một hành vi không lễ phép nga ~"

"Ai nói ba nghe lén? Đó là điện thoại nhà mình, ba muốn nghe như thế nào liền nghe như thế." Quang minh chính đại mà nghe.

"......" Hạ Đại Bạch không còn lời nào để nói. Thật là chơi không lại, một đứa bé mới bốn tuổi làm sao chơi lại ba nó chứ.

"Tiểu bạch, ba cũng đừng thương tâm." Thân hình nho nhỏ của Hạ Đại Bạch dựa vào người anh, giơ lên bàn tay nhỏ rất muốn vỗ vỗ vai anh, nhưng là, thân cao nào đủ? Cuối cùng, cũng chỉ chụp đến đôi chân dài của Bạch Dạ Kình, "Con biết Đại Bảo nhà chúng ta đi ra ngoài hẹn hò khiến ba khổ sở, bất quá, khổ sở cũng không thể trừng phạt chính mình, đúng hay không? Cùng lắm thì, ngày mai chờ Đại Bảo trở về, con thay ba cùng Đại Bảo thổ lộ a! Để cho Đại Bảo cũng suy xét suy xét ba một chút, xem thử xem có muốn cùng ba hẹn hò sao!"

Tiểu tử này!

"Ai muốn cùng cô ta hẹn hò? Tốt nhất, cô ta vĩnh viễn cũng đừng trở về!" Bạch Dạ Kình lạnh lùng nói. Đem quyển sách thả lại trên kệ sách trong thư phòng, đanh mặt, chuyển bước liền rời đi.

Trong lòng, càng thêm tức giận.

Hạ Đại Bạch nhìn tấm lưng kia, một đầu không hiểu.Chính mình rõ ràng là đang an ủi lão ba a, như thế nào lão ba ngược lại thoạt nhìn tâm tình càng ngày càng kém đâu? Bạch Dạ Kình đi được hai bước, làm như nhớ tới cái gì, chợt quay đầu nặng nề nhìn chằm chằm con trai liếc mắt một cái.

"Không cho con nói hươu nói vượn ở trước mặt Hạ Thiên Tinh, nếu không, những vũ khí khác con muốn mơ cũng đừng nghĩ đến!"

Hạ Đại Bạch giật mình một cái, tay nhỏ bưng kín miệng nhỏ, người đứng đến thẳng tắp.

Một hồi lâu, lại nhịn không được nhược nhược mở miệng: "Lão ba, ba thật mất mặt quá rồi!"

"?"

"Cư nhiên lại đi uy hiếp một đứa nhỏ bốn tuổi như con......" Bạch Dạ Kình a một tiếng, không chút nào mềm lòng. Những lúc bình thường ngày nào cũng làm mấy thứ quỷ linh tinh giống như một tiểu đại nhân, hiện tại nhưng thật ra nhớ rõ chính mình mới bốn tuổi.

..................

Bạch Dạ Kình xuất ngoại phỏng vấn, năm ngày sau mới trở về. Buổi tối, hạ phi cơ, trực tiếp để cho Lãnh Phi đem xe chạy đến phủ tổng thống. Toàn bộ người hầu trong phủ tổng thống đều ra tới nghênh đón, Hạ Đại Bạch cũng còn chưa ngủ, bay thẳng đến chỗ anh, "Lão ba, con ở trên TV nhìn thấy ba."

Được con trai ở trong lòng ôm chặt, Bạch Dạ Kình cảm thấy thỏa mãn. Cánh tay dài tìm tòi, đem cậu nhóc ôm lên. Rồi sau đó, theo bản năng nhìn quanh một vòng.

"Hạ tiểu thư đâu?" Anh hỏi.

"Hạ tiểu thư từ ngày đó sau khi ra ngoài, đến bây giờ còn không có trở về!"

Bạch Dạ Kình sắc mặt trầm xuống.

Cô làm tốt lắm! Cùng anh nháo tới rời nhà trốn đi? Hạ Đại Bạch hai tay ôm cổ Bạch Dạ Kình, cau mày, hỏi: "Lão ba, có phải hay không hai người các ngươi cãi nhau? Đại Bảo vẫn còn giận ba nên mới như vậy?"

"Chúng ta có cái gì để cãi nhau?"

"Thế vì cái gì mà Đại Bảo không chịu trở lại?"

Bạch Dạ Kình trầm xuống, phân phó nói: "Chuẩn bị xe."

..................

Hai cô gái ngồi xếp bằng ở trên sô pha ăn hoa quả, nhìn tin tức.

Nguyên bản Hạ Thiên Tinh vẫn đang cầm điều khiển từ xa chuyển kênh liên tục, kết quả, đến kênh tin tức, liền dừng.

Thân ảnh Bạch Dạ Kình hiện ra trước mắt. Cô nhíu mày, liền lại muốn cầm điều khiển chuyển sang đài khác. Trì Vị Ương đoạt điều khiển từ xa, "Đổi cái gì nha,kênh này khá tốt. Cậu xem, nhiều soái a! Thiên Tinh, cậu có phát hiện không, từ khi anh ấy trở thành tổng thống của quốc gia chúng ta, mấy tin tức này liền có thể sánh ngang với phim thần tượng."

"Cậu xem đi, tớ đi tẩy trang rồi ngủ. Mặt nạ trên mặt cậu, thời gian đủ lấy xuống được rồi."

Hạ Thiên Tinh đem gối ôm trong tay buông xuống, đứng dậy.

Ngay lúc này......

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

"Di, đã muộn như vậy còn có người nào tới a?" Trì Vị Ương hồ nghi từ trên sô pha xuống dưới.

Hạ Thiên Tinh cũng là dừng lại bước chân, nhắc nhở nói: "Trước xem một chút là ai rồi mở cửa."

"Tớ biết." Trì Vị Ương cẩn thận híp một con mắt xinh đẹp, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài xem.

Lần đầu tiên xem qua, tưởng chính mình hoa mắt, xoa xoa đôi mắt, lại xem.

"A ——" cô sợ hãi kêu một tiếng, mặt nạ trên mặt đều rớt.

Hạ Thiên Tinh bị dọa đến không nhẹ, "Làm sao vậy? Là ai? Muốn hay không báo nguy?"

Lại bị dọa sợ đến như vậy.

"Thiên Tinh...... Ngoài cửa, ngoài cửa chính là......" Trì Vị Ương ngón tay chỉ vào cửa, đứng đó nửa ngày cũng nói không nên lời.

"Là cái gì?" Cô liền xuyên thấu qua mắt mèo đi xem.

Trì Vị Ương nói: "Là tổng thống đại nhân!"

Hạ Thiên Tinh sửng sốt. Lúc này, cô cũng xuyên thấu qua mắt mèo thấy được người kia. Không giống ở trong TV nhìn vô cùng quy củ, trang trọng nghiêm túc, giờ phút này anh mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài là chiếc áo gió nâu nhạt.

Ăn mặc rất đơn giản, chính là, thân hình nổi bật bất phàm, khí chất lãnh ngạo tôn quý, lại không giảm chút nào.

Hơn nữa......

Hiển nhiên, anh giờ phút này đã ở ngoài cửa chờ đến tương đối không kiên nhẫn, sắc mặt cũng không phải đẹp. Hạ Thiên Tinh trong lòng cũng là ngoài ý muốn, lẩm bẩm: "Anh ta như thế nào sẽ đến nơi này?"

"Còn có thể như thế nào, khẳng định là tới đón cậu a! Cậu đều nhiều ngày như vậy không có trở về!"

Đến đón cô?

Hạ Thiên Tinh nói: "Mặt mũi của tớ cũng chưa lớn đến như vậy."

"Còn thất thần làm gì nha, mau mở cửa đi!" Trì Vị Ương kích động thật sự, hưng phấn đẩy Hạ Thiên Tinh một chút. Như vậy, thật giống như tổng thống đại nhân là tới đón cô giống nhau. Hạ Thiên Tinh trong lòng khó hiểu, chậm rì rì đi mở cửa. Chính là, tay mới đụng tới trên then cửa, Trì Vị Ương lại nghĩ tới cái gì, một phen giữ chặt cô, "Đừng đừng đừng, trước đừng nhúc nhích, chờ tớ một chút!"

"Làm sao vậy?"

"Mặt nạ trên mặt tớ còn chưa có tẩy mà! Còn có a, Thiên Tinh, Cậu nhanh một chút. Giúp tớ đem phòng khách thu thập một chút, loạn như vậy, quay đầu lại tổng thống đại nhân liền đến cả chỗ ngồi cũng không có." Trì Vị Ương một bên nói, một bên hướng toilet chạy.

Hạ Thiên Tinh cảm thấy nàng quá khoa trương, "Này trong phòng không phải rất sạch sẽ sao?"

"Nơi nào sạch sẽ. Cậu mau thu thập một chút."

Cô đành phải làm theo ý cô ấy, trước thu thập. Nói là thu thập, kỳ thật bất quá cũng chỉ là đem mấy cái gối ôm đặt loạn trên ghế một lần nữa bãi trí một chút.

Trong chốc lát sau, Trì Vị Ương liền từ toilet ra tới. Hạ Thiên Tinh vừa thấy, trán rơi xuống mấy vạch hắc tuyến. Cô gái này này, tay chân quá nhanh đi! Chẳng những thay đổi một thân quần áo, liền trên mặt còn xoát một tầng nhàn nhạt phấn. Không đến mức đi!

"Nhìn cái gì, chưa thấy qua tớ hoá trang à? Nhanh lên, mở cửa, quay đầu lại tổng thống ở bên ngoài sốt ruột chờ." Anh xác thật là sốt ruột chờ. Thời điểm cánh cửa được mở ra, sắc mặt anh đặc biệt trầm.  

CHÀO BUỔI SÁNG! TỔNG THỐNG ĐẠI NHÂNNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ