Bộ dáng này của cô làm tâm niệm anh trong lúc nhất thời đong đưa đến lợi hại. Ánh mắt từ đôi mắt cô đảo qua, rồi sau đó đi xuống, rơi xuống sống mũi đẹp đẽ.
Lại xuống dưới......
Là đôi môi hơi hơi mấp máy, đỏ bừng, ấm áp, mềm mại...... Rơi xuống chỗ đó liền tạm dừng, không dời đi nổi.
Tầm mắt anh lập tức trở nên thâm trầm, đầy nguy hiểm. Hạ Thiên Tinh đối diện với ánh mắt đó, yết hầu căng thẳng, theo bản năng muốn chạy trốn. Chính là, không đợi cô phản ứng lại, nụ hôn bá đạo của người đàn ông đã phủ lên lần nữa.
Tuy rằng đã lần thứ tư bị anh hôn, nhưng Hạ Thiên Tinh vẫn vô pháp thản nhiên. Hô hấp đều dừng lại, một tay dùng sức đẩy vai anh ra, anh vẫn không chút sứt mẻ. Nụ hôn của anh mang theo tính chiếm hữu đầy bá đạo, làm cô khó có thể chống đỡ.
Hôn hôn, bàn tay anh dần dần không an phận từ trên eo cô dao động hướng lên trên. Tia nguy hiểm kia làm Hạ Thiên Tinh lập tức liền bình tĩnh, con ngươi vốn tan rã mê ly lúc này mới miễn cưỡng có tiêu cự.
Cô lập tức từ trên đùi người đàn ông đứng dậy, che đi một tầng thủy nhuận cùng sương mù trong con ngươi, giống như nai con kinh hoảng nhìn anh.
Bàn tay cô lập tức nắm chặt cổ áo ngủ, cho tới bây giờ, ngón tay vẫn còn phát run. Trên ngực, nhiệt độ từ đầu ngón tay anh cùng sức lực tựa hồ còn đó, thiêu đốt đến mức cô miệng khô lưỡi đắng. ......................................................................................................
Cuối cùng, cô cơ hồ từ trong phòng anh chạy trối chết. Nói tìm anh đòi tiền, nhưng kết quả, đã sớm đem sự tình vứt tới trên chín tầng mây.
Trở lại phòng, thật lâu sau đó cô đều nhớ rõ lúc cuối cùng đuổi theo, anh ở bên tai cô cắn xuống thật mạnh, nói: "Cách Dư Trạch Nam xa một chút!"
Thanh âm cô phát run: "Vì cái gì?"
Anh thản nhiên đáp đến hợp tình đúng lý: "—— Tôi không thích!"
Người đàn ông này, thật là bá đạo tới cực điểm rồi!
Ánh mắt anh lúc đó, giống như muốn ngay lập tức đem cô thiêu cháy, đốt thành tro tàn vậy.
Hạ Thiên Tinh trong đầu lúc đó một mảnh hỗn độn, căn bản đã vô pháp tự hỏi, cho nên không có gật đầu, cũng không có lắc đầu, kinh hồn táng đảm đẩy anh ra chạy mất.
Cái loại cảm giác này làm cô cảm thấy, chính mình chỉ cần chậm một chút thôi, liền có khả năng bị anh một phát ăn luôn vào bụng!
Quá nguy hiểm! Nguy hiểm đến, làm tâm trí cô nhảy loạn suốt một đêm.
Cô nhịn không được oán trách chính mình. Rõ ràng mới bị anh khinh bạc, lại hoàn toàn không nhớ rõ giáo huấn, thế nhưng bị anh......
Cô cắn môi, ảo não kéo cao chăn, đem chính mình che lại, buộc bản thân không cần lại tưởng tượng thêm nữa. ......................................................................................................
Hôm sau.
Hạ Đại Bạch đang còn buồn ngủ mới từ trong phòng đi ra, thân mình đã bị một cái ôm dựng lên.
Quay đầu vừa nhìn thấy là ai, hai tay nhỏ đô đô thịt liền ôm lấy cổ đối phương: "Ba ba, ngày hôm qua đã đem Đại Bảo trở lại sao?"
" Ừ."
"Ba tốt lắm, khen thưởng cho ba một cái hôn!" Cũng mặc kệ anh nguyện ý hay không, Đại Bạch chu miệng, ở trên mặt ba ba vang dội 'chụt ' một ngụm. Theo thời gian ở chung càng ngày càng dài, tình cảm cha con bọn họ cũng càng ngày càng tốt. Tuy rằng, có đôi khi hai người vẫn không quên tranh cãi.
"Nếu con không muốn mẹ lại lâu như vậy không trở lại, chốc nữa ăn bữa sáng, ba nói cái gì con cũng chỉ được gật đầu."
Hạ Đại Bạch nghe không hiểu ra sao, "Kia ba ba chốc nữa ba muốn nói gì?"
"Đợi lát nữa con tự nhiên biết."
"Vâng."
......Lát sau, trong bữa sáng. Hạ Thiên Tinh vừa xuất hiện, Đại Bạch liền nhắm thẳng vào trong lòng cô làm nũng. Cô bế nó lên, hôn hai cái.
"Đại Bảo, con rất nhớ mẹ."
Cánh tay nho nhỏ của Hạ Đại Bạch ôm cô, lại cười hì hì xem xét người đàn ông giờ phút này đang ưu nhã ngồi trên bàn cơm, "Ba ba cũng rất nhớ mẹ."
Hạ Thiên Tinh theo bản năng hướng Bạch Dạ Kình liếc mắt, nhớ tới chuyện phát sinh giữa hai người tối hôm qua, trên mặt xẹt qua một tia không được tự nhiên.
Nguyên bản cho rằng anh nhất định sẽ phủ nhận lời Đại Bạch nói, chính là, anh thế nhưng không có!
Mà ngược lại cùng quản gia phân phó vài câu.
Hạ Thiên Tinh không khỏi nhìn khuôn mặt nghiêng của anh, nghĩ thầm, ước chừng anh không nghe được lời nhóc con này đi!
Lắc đầu, không cho chính mình lại đối với anh có bất kỳ suy nghĩ miên man nào. Dù sao, hai người vốn dĩ không có chút nào tương quan. Lời trẻ con vừa mới nói kia, cũng bất quá là thuận miệng nói, cô nếu để ở trong lòng, không khỏi có vẻ có chút ngu xuẩn quá độ.
Đến nỗi, những chuyện đó...... Lần trước, anh nói rõ là khi dễ chính mình.
Mà tối hôm qua......
Cô chỉ có thể giải thích thành hormone quấy phá.
Thanh niên nam nữ độc thân, đặc biệt bọn họ sớm đã từng có một tầng quan hệ kia, cho dù không có cảm tình với nhau, thân thể cũng thực dễ dàng lau súng cướp cò.
Không cho chính mình lại miên man suy nghĩ, cô đem con trai ôm đến ghế nhi đồng ngồi xong, duỗi tay xem xét độ ấm trên trán hắn, hỏi: "Bây giờ còn có cảm giác nơi nào không thoải mái không?"
Đại Bạch lắc đầu, "Nơi nào cũng đều thực thoải mái a!" Hạ Thiên Tinh thư thái cười cười, "Bác sĩ Phó tay nghề thực tốt. Bất quá, bác sĩ Phó có cho con
uống thuốc không?"
" Con vì cái gì phải uống thuốc?" Hạ Đại Bạch càng nghe càng hồ đồ.
"Con tối hôm qua cảm mạo phát sốt." Nói tiếp, là Bạch Dạ Kình. Anh thong thả ung dung uống canh, ánh mắt thâm thúy hướng con trai liếc mắt một cái, "Đã quên?"
"A......con nhớ ra rồi...... Đúng vậy, Đại Bảo, con bị cảm. Mẹ cùng ba ba đều không ở nhà, con rất đáng thương nha~" Hạ Đại Bạch nắm chặt cơ hội đưa ra yêu cầu, "Đại Bảo, về sau mẹ đừng rời nhà lâu như vậy, được không?"
Hạ Thiên Tinh đau lòng cho con trai, nó chỉ có một yêu cầu như vậy, cô nơi nào còn có năng lực tự hỏi? Chỉ liên tục gật đầu, cam đoan: " Được, Đại Bảo đáp ứng con, về sau không như vậy nữa." Hạ Đại Bạch đắc ý hướng người nào đó bên cạnh nhướn cao mày.
Bạch Dạ Kình tâm tình không tồi, khuôn mặt vốn không cảm xúc, giờ phút này cũng có vài phần cười nhẹ.
........................
Ăn bữa sáng xong, Hạ Thiên Tinh xách theo túi chuẩn bị ra cửa, đi tới cửa lại liên tục dặn dò quản gia nhớ rõ thời gian chú ý nhiệt độ cơ thể Đại Bạch, ngay cả như vậy cũng thực không yên tâm.
Nhưng công tác dù sao cũng phải đi làm.
"Bảo bối, mẹ đi, hôn cái nào." Cô hơi hơi ngồi xổm xuống, tiến đến trước mặt con trai. Hạ Đại Bạch nhón mũi chân, ở trên mặt cô hôn một cái. Đột nhiên ôm lấy cổ cô thấp giọng nói: "Đại Bảo, kỳ thật con căn bản không có sinh bệnh......"
"A?"
"Ba ba lừa mẹ, kỳ thật ba chính là muốn mẹ trở về." Hắn thanh âm thực nhẹ thực nhẹ, nhẹ đến chỉ có hai mẹ con bọn họ có thể nghe được. Tay nhỏ đè ở trên môi Hạ Thiên Tinh "Suỵt! Mẹ không cần cùng tiểu Bạch nói nha, tiểu Bạch sĩ diện như vậy, nếu con chọc vào, ba khẳng định lại muốn uy hiếp con."
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra. Là thật sự sao?
Cũng không đợi hỏi xong con trai, Bạch Dạ Kình vừa lúc ra tới, Hạ Đại Bạch nhanh chóng buông tay Thiên Tinh ra, sau đó lui một bước.
Có lẽ bởi vì chột dạ, thân thể nho nhỏ đứng đến thẳng tắp, lại leng keng hữu lực kêu một tiếng: "Ba ba, gặp lại!" Bạch Dạ Kình liếc cậu một cái, không phát giác cái gì, chỉ hơi hơi gật đầu liền trầm bước đi ra ngoài.
BẠN ĐANG ĐỌC
CHÀO BUỔI SÁNG! TỔNG THỐNG ĐẠI NHÂN
RomansĐến bệnh viện để bỏ đi đứa bé, bệnh viện toàn quốc cũng không ai dám làm phẫu thuật cho cô, hại cô cũng không thể không sinh đứa bé Năm năm sau, đột nhiên đứa bé lại bị cướp đi, sau đó, một người đàn ông cao quý ngang ngược xông vào thế giới của cô...