"Ngày anh bị thương, chính là ngày tôi tham gia khảo hạch. Thời điểm Lãnh Phi cho người tới đón tôi, tôi không có tới kịp"
"Vì cái gì không sớm nói?"
"Dù sao tôi cũng muốn đi tìm một công việc khác tốt hơn cho nên, cũng không có chuyện gì lớn cả." Hạ Thiên Tinh nói, tận lực nhẹ nhàng, chính là trong lòng nhiều ít vẫn là có chút trùng xuống.
Bạch Dạ Kình liếc mắt nhìn cô một cái, tưởng rằng cô còn có chuyện muốn nói, chính là, cô lại trầm mặc.
Anh hỏi: "Không có những lời khác muốn nói cùng tôi sao?"
"Cái gì?" Hạ Thiên Tinh hơi hơi ngẩng đầu lên, anh lại hơi cúi đầu tới, môi của hai người thiếu chút nữa cọ qua lẫn nhau.
Hô hấp của cô căng thẳng, khuôn mặt đỏ hồng, mới ưm nói: "Cái kia...... Cám ơn, trên eo của tôi đã không còn đau nữa rồi."
Nói xong, hoảng loạn lui ra phía sau một bước, cùng anh bảo trì khoảng cách. Thật lâu sau, lông mi còn run đến lợi hại. Hạ Thiên Tinh, đã cảnh cáo lý trí của chính mình! Như thế nào một khi tới gần anh mọi chuyện đều không còn như cô nghĩ? Cô ở trong lòng âm thầm nhắc nhở chính mình.
Bạch Dạ Kình không biết rằng giờ phút này trong lòng cô bách chuyển thiên hồi như thế.
Chỉ liếc nhìn cô một cái, chống tay lên sô pha vịn ngồi xuống, mới nói: "Cô có thể cùng tôi mở miệng yêu cầu tôi sẽ cho cô công tác tại bộ ngoại giao. Cô biết với tôi mà nói việc này rất đơn giản."
Hạ Thiên Tinh tự nghĩ cô sao lại không biết tự lượng sức mình như vậy? Cô là ai, dựa vào cái gì cho rằng chính mình có năng lực làm tổng thống một quốc gia luôn làm việc lớn lại vì cô - một loại người nhỏ bé như hạt mè mà làm việc nhỏ như vậy?
"Tôi không có thói quen thiếu nhân tình của người khác. Hơn nữa, tôi đã chuẩn bị tìm chỗ công tác mới rồi."
Người khác?
Bạch Dạ Kình đối với hai chữ này rất khó chịu, liếc mắt với cô một cái, so với vừa rồi ánh mắt lạnh hơn chút, lại nói: "Cô tận tâm tận lực chiếu cố tôi nên việc cô đưa ra yêu cầu như vậy cũng không tính quá phận. Huống chi, cô không có tham gia khảo hạch cũng là vì tôi."
Hạ Thiên Tinh vẫn là lắc đầu. Nhìn anh, châm chước một hồi lâu, rốt cuộc vẫn là nói: "Kỳ thật, tôi sở dĩ sẽ tận tâm tận lực chiếu cố tổng thống tiên sinh, là bởi vì...... Anh là tổng thống S quốc, được dân chúng chúng tôi đón nhận hoan nghênh nhất, cho nên, anh không cần quá để ở trong lòng."
Bạch Dạ Kình ghé mắt lại, tìm kiếm nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt thâm trầm, "Chỉ là như vậy?"
"Đương nhiên vẫn là bởi vì anh là cha của Đại Bạch, nếu anh có chuyện gì, cậu bé sẽ rất khổ sở. Tôi...... Không nghĩ muốn con tôi cũng khó chịu." Nói đến nơi này, cô hơi hơi quay mặt đi, chưa từng đối diện với ánh mắt của anh.
Cái lý do này cô là nói cho anh nghe, cũng chính là, muốn nói cho chính mình nghe. Không sai, chính mình sở dĩ khẩn trương như vậy, chu đáo chiếu cố anh như vậy, nhất định là vì hai cái nguyên nhân này! Trừ lần đó ra, lại không có khả năng có yếu tố gì khác! Cô không ngừng thuyết phục chính mình. Cũng không ngừng thuyết phục lý trí mình.
"Nói xong rồi?" Thanh âm anh trầm thấp, cặp mắt kia như là muốn đem cô nhìn thấu, "Thật sự chỉ có nguyên nhân đó?"
Hạ Thiên Tinh trong lòng khẽ run. Anh sao lại truy vấn như thế, rốt cuộc muốn nghe đáp án gì?
Thở thật sâu, nỗ lực điều chỉnh cảm xúc, ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi nhìn anh, "Phải. Bằng không còn hẳn là có lý do gì sao? Bất quá, tổng thống tiên sinh, anh không nên cho rằng tôi...... Đối với anh......"
Cô nói đến chỗ này tạm dừng lại.
Bạch Dạ Kình lại tiếp tục hỏi: "Đối với tôi như thế nào?""......" Hạ Thiên Tinh nhìn anh, có chút gian nan mở miệng: "Tôi đối với anh...... Kỳ thật cũng không phải có...... suy nghĩ vọng tưởng gì. Hy vọng anh sẽ không có hiểu lầm cái gì."
Trên mặt cô giờ phút này tươi cười, muốn chói mắt bao nhiêu thi có chói mắt bấy nhiêu. Bạch Dạ Kình sắc mặt chìm xuống, ánh mắt đông lạnh một chút, nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tinh sau một lúc lâu. Rồi sau đó, một lần nữa đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nhìn, "Tâm của Hạ tiểu thư có thể như nước lặng như vậy thật là tốt, nếu không tôi sẽ có rất nhiều phiền toái."
Thanh âm của anh giống lạnh băng, mỗi một chữ, đều lộ ra ý thấm lạnh cùng xa cách. Hạ Thiên Tinh trong lòng đau. Cho nên, quả nhiên đi...... Chính mình nếu thật thích người đàn ông này, sẽ làm anh cảm thấy như một gánh nặng.
Bạch Dạ Kình tiếp tục nói: "Bất quá thực tốt, tôi cũng không thích thiếu nhân tình của người không liên quan đến mình, cho nên, công việc của cô tôi sẽ tận lực tìm ở địa phương khác bồi thường cho cô. Chờ tôi khỏi hẳn, mấy ngày nay liền chậm trễ thời gian của cô, tôi sẽ bảo Lãnh Phi tìm công việc cho cô."
Dứt lời, không còn có thèm liếc mắt nhìn Hạ Thiên Tinh một cái, đứng dậy, hướng thư phòng đi tới. Lúc này, tấm lưng kia đều là lãnh ngạnh. Hạ Thiên Tinh thầm than trong lòng, tìm lý do mà thái độ của anh biến đổi đột ngột, cũng không quá trong sáng. Hoặc là nói, là không dám nghĩ nhiều, sợ cuối cùng là chính mình tự mình đa tình, sẽ có vẻ đặc biệt buồn cười.
Xem bước chân anh vẫn là không xong, cô theo bản năng đuổi theo một bước, muốn đỡ anh. Chính là, tay còn không có đụng tới anh, đã bị anh không dấu vết tránh đi. Cô ngẩn ra, trái tim có chút co chặt, đau đớn. Cánh môi giật giật, muốn nói cái gì đó, chính là, cuối cùng chỉ là muốn nói lại thôi.
Kỳ thật...... Như vậy cũng tốt đi! Như vậy mới tốt...... Tâm cô lặng như nước. Cô không có lại quản anh, xoay người, hướng phòng bếp đi tới, vết thương trên eo lại đau lên. Cô xoa xoa cổ giảm đau nhưng thật lâu cũng không hết.
........................
Lúc sau, hai người bọn họ ở trong cùng một gian phòng, tựa hồ có một loại ăn ý đặc biệt đối với đối phương thái độ đều nhàn nhạt. Anh ở thư phòng mở video hội nghị. Hạ Thiên Tinh chỉ biết yên lặng đưa nước cùng thuốc, sẽ không tái diễn tình trạng giống như trước kia nữa, quan tâm hoặc là lo lắng quá nhiều.
Mà anh......
Cũng không còn có khoảng cách thân cận tới qua gần cô. Mấy ngày hôm trước hai người cùng một gian phòng ôn nhu như là ảo giác. Đêm đó, Hạ Thiên Tinh ở trên sô pha, có chút trằn trọc khó ngủ.
Hôm sau, Lãnh Phi tới đón anh đi. Trong cung Bạch Vũ, đông đảo truyền thông đã chờ ở đó, yêu cầu anh tự mình công bố tình huống điều tra vụ nổ ở quảng trường Bạch Vũ.
Bạch Dạ Kình muốn thay quần áo. Lúc Hạ Thiên Tinh đem quần áo ôm vào phòng ngủ thì anh đã mặc tốt quần dài đứng ở đó, trên thân tất cả đều là băng gạc.
Lãnh Phi thối lui một ít, nói: "Hạ tiểu thư, phiền cô."
Hạ Thiên Tinh gật gật đầu, đem áo sơmi cùng âu phục đặt ở trên giường, cầm áo sơmi mặc cho anh. Anh cao cao tại thượng liếc nhìn cô một cái, mở miệng: "Lãnh Phi, anh tới đây."
"Tôi?" Lãnh Phi kinh ngạc nói.
"Không được?" Bạch Dạ Kình không mảy may nhướng mày.
Lãnh Phi vội nói: "Đương nhiên có thể!"
Bất quá, anh cũng thật chưa từng giúp đàn ông mặc qua quần áo lần nào a! Hạ Thiên Tinh không lên tiếng thối lui, đem áo sơmi giao cho Lãnh Phi. Kết quả, Lãnh Phi toàn bộ quá trình đều là chân tay vụng về, mặc cái áo sơmi, đã đem miệng vết thương của anh làm đau rất nhiều lần. Cuối cùng, hai người đều làm cho mồ hôi đầy đầu, chật vật thật sự.
"Tiên sinh, chuyện này...... Thật đúng là không phải chuyện mà thuộc hạ có khả năng làm. Thuộc hạ là một người quê mùa, ngài muốn tôi làm việc như ngày thường tránh mấy người ám sát còn tốt hơn, nhưng tránh đi miệng vết thương của ngài để mặc quần áo cho ngài, tôi thật đúng là không có kinh nghiệm."
"Được rồi, anh lui đi." Bạch Dạ Kình cũng không nghĩ lại chịu tra tấn nữa. Giật giật cánh tay, muốn đi.
Đúng lúc này, một nửa tay áo kia, bị một bàn tay nhỏ nhắn mềm mại nhẹ nhàng cầm lên.
"Hơi nâng lên một chút nữa là đến nơi." Hạ Thiên Tinh không có nhìn anh, chỉ là cúi đầu, như là thực chuyên chú giúp anh mặc quần áo. "Ừ, cứ như vậy...... Tốt, tay có thể buông xuống rồi."
BẠN ĐANG ĐỌC
CHÀO BUỔI SÁNG! TỔNG THỐNG ĐẠI NHÂN
RomansaĐến bệnh viện để bỏ đi đứa bé, bệnh viện toàn quốc cũng không ai dám làm phẫu thuật cho cô, hại cô cũng không thể không sinh đứa bé Năm năm sau, đột nhiên đứa bé lại bị cướp đi, sau đó, một người đàn ông cao quý ngang ngược xông vào thế giới của cô...