Dựa vào gối nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này di động bỗng vang lên phá hủy sự an tĩnh trong phòng. Cô mở mắt, đưa tay cầm lấy điện thoại.
Vừa thấy tên trên màn hình, liền sững lại.
Không phải người khác, mà là......
Hứa Nham.
Nghĩ cho cùng thì vẫn nên bắt máy.
"Anh cho rằng em sẽ không nghe máy." Giọng nói của Hứa Nham từ bên kia truyền đến.
" Điện thoại vừa mới sạc."
"Em thật là ......" Hứa Nham muốn nói lại thôi, trong chỗ lát, vẫn là hỏi: "Em hiện tại đang ở phủ tổng thống sao?"
"...... Phải."
"......" Bên kia, Hứa Nham trầm mặc một lúc lâu, hỏi: "Hai người các người đang nói chuyện tình cảm sao?"
Hạ Thiên Tinh đắm chìm nói chuyện cùng Hứa Nham, không chú ý cửa đang bị đẩy ra.
Bạch Dạ Kình lặng lẽ bước tới.
Vừa lúc đem lời nói kế tiếp của cô nghe vào trong tai.
"Chúng tôi không phải là quan hệ như anh nghĩ." Cô chua xót cười, "Tôi sẽ không ngốc mà yêu đương cùng tổng thống."
Bạch Dạ Kình âm lãnh ngồi trên ghế sô pha châu âu, hai chân bắt chéo lành lạnh liếc nhìn cô.
"Cô thích nhài ấy sao?" Hứa Nham lại hỏi.
Hạ Thiên Tinh ngẩn ra.
Trầm mặc.
Lông mi rũ xuống, xuất thần nhìn cánh tay cắm kim tiêm của mình.
Trong chốc lát, mới nhẹ nhàng cười cười, trả lời Hứa Nham, "Nếu tôi thật lòng thích anh ấy, chẳng phải là rất ngu ngốc sao?"
"Hạ tiểu thư, bệnh tuy rằng không nhẹ, nhưng cùng em rể tương lai nói chuyện lại rất có khí lực."
Anh đột nhiên mở miệng, thanh âm trào phúng.
Hạ Thiên Tinh sợ đến mức đánh rơi điện thoại xuống giường.
Quay người lại, nhìn chằm chằm người đàn ông không biết khi nào đã đứng ở mép giường, sắc mặt lạnh đến cực điểm, " Anh ...... Anh vào khi nào?"
"Chột dạ sao?" Bạch Dạ Kình cúi xuống nhặt di động, ánh mắt lãnh đạm quan sát cô từ trên xuống dưới. Gương mặt tuấn mỹ bao phủ cả một tầng băng.
"Tôi nào có chột dạ?" Hạ Thiên Tinh cảm thấy may mắn khi nãy ở trong điện thoại không có cùng Hứa Nham nói lung tung, bằng không......
Cô cắn cắn môi "Đây là phòng của tôi, anh đi vào không biết gõ cửa sao?"
"Tức cười, phủ tổng thống của tôi từ khi nào liền biến thành của cô?"
Hạ Thiên Tinh nói không lại anh, " Tôi không muốn nói chuyện với anh, tôi hiện tại một chút sức lực cũng không có. Mau trả điện thoại lại cho tôi, tôi còn chưa nói xong."
Vừa mới cùng Hứa Nham nói chuyện điện thoại liền bị treo máy. Cô còn phải gọi điện cho Vị Ương!
"Như thế nào, còn muốn cùng em rể dây dưa không rõ. Hạ Thiên Tinh cô thật hạ tiện!" Anh đem hai chữ "hạ tiện" nói ra thật khó nghe, ánh mặt thập phần nghiêm trọng.
Vừa mới nghe cô gọi điện thoại, ngực liền bốc lên một ngọn lửa. Vừa nghe cô còn muốn cùng Hứa Nham dây dưa, hơn nữa, cả ngày cô nơi nào cũng không đi, cố tình chờ Hứa Nham gọi. Anh vừa nhớ tới liền khó chịu.
Hạ Thiên Tinh tức giận đến mức từ trên giường nhảy dựng lên." Tôi yêu thích ai thì ở trước mặt người đó hạ tiện. Tình cảm như thế anh quản được sao? Đem điện thoại trả cho tôi!"
Cô vừa nói, đem kim tiêm trên tay một phen rút ra, nhảy dựng lên muốn đoạt lại di động.
Bạch Dạ Kình nghe hai chữ "yêu thích", chỉ cảm thấy lửa giận nơi đáy lòng càng lúc càng sâu.
Một tay đem di động ném tới trên giường, cô xoay người muốn lấy di động, đột nhiên thân hình cao lớn của anh bao phủ lên người cô. Hạ Thiên Tinh cả người bị đè ở trên giường, anh nặng như vậy. Lập tức khiến cô thở không nổi.
"Bạch Dạ Kình, anh muốn làm gì?" cô giãy giụa thân mình, hô hấp khó khăn. Tư thế thân mật như vậy làm cô sợ hãi.
Khuôn ngực rắn chắc của Bạch Dạ Kình đè nặng lên thân thể mềm mại của cô.
Cô thở sâu, sợ tới mức thân thể cứng nhắc, không dám động đậy. Tên hỗn đản này!
Bệnh của Hạ Thiên Tinh cũng không nhẹ, đầu óc lúc này liền trở nên hỗn độn. Cô cảm thấy hô hấp của anh đang ở trên người mình càng lúc càng khó khăn.
Tình huống như vậy quả thật quá nguy hiểm! Không biết chuyện gì sẽ xảy ra!
Cô đỏ mặt, cắn răng "Bạch Dạ Kình, anh mau cút ngay cho tôi!"
Thật khó chịu!
Bạch Dạ Kình hừ lạnh một tiếng, liền đánh lên cái mông nhỏ của cô, cắn răng nói: "Hạ Thiên Tinh, nếu còn động đậy nữa, tôi sẽ muốn cô, có tin hay không?"
Lời nói của anh khiến lòng cô sợ hãi.
Giọng nói của Hạ Thiên Tinh cũng run lên, "...... Kia......Anh đây là cường bạo tôi!"
"Tôi liền cường bạo cô! Cô hãy thử đi!"
"......" Lưu manh! Cầm thú! Hỗn đản!
Hạ Thiên Tinh chỉ dám ủy khuất mắng trong lòng, tay nhỏ nắm lấy giường, lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.
Ô ô ~ chính mình rốt cuộc từ khi nào bị tên khốn kiếp này ăn đến không còn một mảnh?
Hơn nữa, hắn không phải vì chính mình, rốt cuộc vì cái gì mà hắn có thể khi dễ mình như vậy?
"Cô có còn muốn cùng Hứa Nham gặp mặt nữa không?" Thanh âm vững vàng của anh vang lên.
Chỉ là lời nói nhưng căn bản là đang uy hiếp cô!
Hạ Thiên Tinh liều chết cắn môi. Bị khi dễ đến như vậy, trong lòng rất khó chịu, sao có thể bị anh uy hiếp liền khuất phục?
"Đây là chuyện của tôi, cùng hắn gặp mắt thì có quan hệ gì tới anh. "
Anh thật sự quản quá nhiều!
Bạch Dạ Kình đỡ eo cô, trong giọng nói, bao hàm uy hiếp, " Đáp án của cô làm tôi rất không vừa lòng!"
"Chờ...... Chờ một chút......" Hạ Thiên Tinh cả người luống cuống, hai tay đặt lên ngực anh, muốn đem anh đẩy ra.
Anh một tay đem tay cô chế trụ ở đỉnh đầu. Anh cúi người đối diện với mặt cô, hai người, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt chứa đựng tình cảm. Nơi đó ẩn nhẫn che giấu nhưng cũng muốn bùng nổ bất cứ lúc nào.
Hạ Thiên Tinh liếm miệng khô khốc.
Ánh mắt của anh lập tức càng sâu, nguy hiểm bốn phía, càng thêm gợi cảm.
"Đang mong chờ cái gì?" Anh hổn hển mở miệng. Khi nói chuyện cánh môi do cố ý hay vô tình cọ vành tai của cô.
Vành tai trắng nõn của cô bị anh lấy văn kiện ném bị thương ở trên xe. Lúc này đã kết vảy, cánh môi của anh nhẹ nhàng lướt qua khiến cô đau đớn, thân mình đều cuộn tròn thành đoàn, né tránh.
Cô nhắm mắt, nỗ lực điều chỉnh tốt hô hấp của mình, trong chốc lát, mới một lần nữa mở mắt ra, nhìn thẳng anh, "Anh quản nhiều như vậy, không lẽ anh đang ghen với Hứa Nham sao?"
Bạch Dạ Kình ngẩn ra, trong nháy mắt, nhìn chằm chằm cô. Hai mắt giữ kín như bưng, mặc cho cô nhìn như thế nào cũng không thể nhìn thấu tâm tư của anh.
Người đàn ông này, tâm tư luôn thâm trầm bất định. Chỉ dựa vào cô mà muốn biết được tâm tư của anh, còn khó hơn lên trời!
Ngay thời điểm hai người giằng co, bỗng nhiên có người đẩy cửa vào.
BẠN ĐANG ĐỌC
CHÀO BUỔI SÁNG! TỔNG THỐNG ĐẠI NHÂN
RomanceĐến bệnh viện để bỏ đi đứa bé, bệnh viện toàn quốc cũng không ai dám làm phẫu thuật cho cô, hại cô cũng không thể không sinh đứa bé Năm năm sau, đột nhiên đứa bé lại bị cướp đi, sau đó, một người đàn ông cao quý ngang ngược xông vào thế giới của cô...