Nghe nhạc phát ra, mối tình đầu mấy năm trước từng chuyện nhỏ tựa như cuốn phim chiếu hiện ra trước mắt. Hắn nhịn không được liền liếc mắt thâm tình nhìn về phía cô...
"Pin pin –" đột nhiên, một trận tiếng còi dồn dập vang lên.
Hứa Nham đột nhiên hoàn hồn thu hồi tầm mắt, chỉ thấy một chiếc xe vận tải đang từ phía trước lao tới cực nhanh, xông thẳng về hướng ghế phụ, chỗ ngồi của Hạ Thiên Tinh.
Hạ Thiên Tinh cũng là mới hoàn hồn, trái tim như muốn vọt khỏi cổ họng, dường như cũng quên luôn phải phản ứng lại như thế nào. Đồng thời, bên tai là tiếng thắng xe sắc bén, Hứa Nham vội giảm tốc độ, nhanh tay bẻ lái, xe bị hung hăng ném qua, chính là muốn xông vào ghế phụ lái của xe vận tải. 'Phanh' một tiếng, hung hăng va vào ghế điều khiển.
Cả người Hạ Thiên Tinh bị đâm bay ra ngoài, cuối cùng lại bởi vì Hứa Nham mà cô thoát được một kiếp.
Lại xem bên trong xe......
"Hứa Nham!"
"Hứa Nham, anh đừng làm tôi sợ!" Hạ Thiên Tinh trong giọng nói đều đã phát run, cả thân mình cũng run lên từng hồi. Cô bất chấp vết thương trên người, khập khiễng chạy đến ghế lái.
Túi khí an toàn đã được mở, Hứa Nham xiêu xiêu vẹo vẹo úp mặt vào trên túi khí an toàn, trên mặt đều là máu, nhìn thấy ghê người.
"Hứa Nham, anh phải ráng lên...... Anh nhất định phải ráng lên...... Em đã gọi xe cứu thương rồi!" Giọng cô đã đứt quãng, cố gắng di chuyển thán mình.
Anh quá choáng váng! Rõ ràng chính mình có thể bình yên vô sự, nhưng cố tình vì cứu cô, cả mạng mình cũng đều không cần!
..................
Hơn 10 phút sau, xe cứu thương cũng đến, đem người nâng vào xe.
Hạ Thiên Tinh đi theo nhân viên y tế lên xe, rất mau, Hứa Nham đã bị đưa vào phòng cấp cứu.
"Bác sĩ, anh ấy thế nào? Anh ấy không việc gì chứ?" Hạ Thiên Tinh vội vàng dò hỏi.
"Tình huống cụ thể phải đợi sau khi kiểm tra toàn thân xong mới biết được. Cô là bạn gái của anh ta? Một lát khi anh ta cần phẫu thuật, cô hãy thông báo cho người nhà đến ký tên, chữ ký bạn gái không có hiệu lực."
"Được."
Hạ Thiên Tinh tìm di động của Hứa Nham, gọi điện thoại cho cha mẹ Hứa. Sau đó, cô vẫn luôn canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu.
Hứa Nham rất nhanh bị đẩy ra, rồi sau đó làm hàng loạt các hạng mục kiểm tra. Hạ Thiên Tinh một bước không rời đi theo, vết thương trên đùi của mình cũng không còn tâm trạng xử lý.
..................
Bên kia. Bạch Dạ Kình ngồi chờ cô ở đại sảnh.
Quản gia tắt điện thoại, đi đến nói: "Tổng thống, điện thoại của Hạ tiểu thư vẫn không liên lạc được."
Bạch Dạ Kình không lên tiếng, khiến cho người khác nhìn không thấu giờ phút này anh có cảm xúc gì. Một lát sau, Lãnh Phi đi vào, "Tổng thống, lão tiên sinh cùng lão phu nhân bên kia đang thúc giục, bây giờ cũng nên xuất phát."
"Ai là lão tiên sinh, ai là lão phu nhân?" Hạ Đại Bạch ngửa đầu, tò mò hỏi.
Bạch Dạ Kình đem nhóc từ trên sô pha bế lên, mặt không biểu tình, "Đêm nay mang con đi gặp ông bà nội."
"Ông bà nội? Con có ông bà nội sao?"
"Không có ông bà nội, con từ đâu ra?"
"Nhưng, chúng ta không phải là phải đợi mẹ sao? Mẹ khẳng định cũng rất muốn gặp ông bà nội!"
"Đúng không? Ba thấy mẹ con cũng không phải rất muốn gặp." Bạch Dạ Kình giọng điệu có chút lạnh.Hiện tại đã 7 giờ rưỡi, hiển nhiên buổi tối hôm nay là sinh nhật của anh, cô lại thất hứa. Hơn nữa, không hề có lý do vì sao lại thất hứa! Chẳng những không điện thoại giải thích với anh lời nào, thậm chí điện thoại còn không liên lạc được.
Anh đã đợi cô hai tiếng đồng hồ.
Chỉ sợ, cô đã sớm đem buổi hẹn hò đêm nay của bọn họ cùng với sinh nhật của anh quên mất rồi.
Giờ này khắc này, rốt cuộc cô đang cùng ai ở bên nhau? Thực sự vui vẻ? Vui vẻ đến nỗi đem lời hứa với anh hoàn toàn ném ra sau đầu?
Bạch Dạ Kình đem Hạ Đại Bạch bế lên xe, phân phó tài xế lái xe. Xe, một đường yên lặng hướng vùng ngoại thành rời đi.
Trên xe, ánh mắt Bạch Dạ Kình lạnh lạnh dừng ở ngoài cửa sổ, một chút cảm xúc đều không có.
Hạ Đại Bạch bẹp bẹp cái miệng nhỏ, "Ba ba, hôm nay chính là sinh nhật của ba ba, đừng có xụ cái mặt nữa, thật là ảnh hưởng tâm trạng của người khác."
"......" Bạch Dạ Kình không để ý đến nhóc. Tâm trạng của anh đã kém đến muốn mạng, nào còn có nhàn rỗi nhọc lòng vì tâm trạng của nhóc nhà anh?
..........................................
Bệnh viện.
Sau khi Hứa Nham làm xong các hạng mục kiểm tra, liền được đẩy vào trong phòng bệnh VIP.
Hạ Thiên Tinh vẫn luôn ngồi ở trong một góc, vết thương trên mắt cá chân đã đông lại. Cha mẹ Hứa canh giữ ở trên mép giường, mẹ Hứa thân thể không tốt, hiện giờ lại bị đứa con này dọa cho một trận, tâm lực lao lực quá độ, nước mắt đã rơi không ngừng. Hạ Thiên Tinh muốn đi đến an ủi bà, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, an ủi cũng chỉ là nhất thời.
Cô chỉ yên lặng cầm khăn giấy đưa qua. Mẹ Hứa liếc nhìn cô một cái, thở dài, "Bây giờ nó vẫn chưa thể tỉnh, con cũng đi xử lý vết thương một chút đi. Nó tuy rằng hôn mê nhưng vẫn luôn kêu tên của con, nếu nó tỉnh lại, người đầu tiên nó có thể nhìn là con, trong lòng sẽ tốt hơn rất nhiều."
Hạ Thiên Tinh lắc đầu, "Con bị thương không nghiêm trọng, chỉ là chút vết thương nhỏ thôi"
Ba Hứa nói: "Vết thương nhỏ cũng phải đi xử lý, đừng để bị nhiễm trùng."
Hạ Thiên Tinh rốt cuộc cũng nghe lời rời đi. Kỳ thật sau khi cô chia tay Hứa Nham, đã rất nhiều năm không có cùng cha mẹ Hứa chạm mặt qua. Lúc trước chuyện cô mang thai, tất cả mọi người đều biết, cô vốn tưởng rằng cha mẹ Hứa cũng giống như những người khác xem thường cô, nhưng lại không nghĩ tới lần này gặp mặt bọn họ vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa với cô.
Điều này cũng làm cho cô cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều, cũng không có cảm thấy xấu hổ.
Lúc xử lý miệng vết thương, cô nhớ tới hôm nay cùng Bạch Dạ Kình có cuộc hẹn, lại ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ trên vách tường, trong lòng thầm kêu "Không xong". Lúc này đã qua 8 giờ rất lâu!
Cô vội vàng mở di động, muốn điện thoại giải thích cho anh, kết quả đi động thế nhưng lại hết pin, tắt máy.
Xem ra, chỉ có thể mượn dây sạc mà thôi.
Lúc Hạ Thiên Tinh đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên cửa bị từ bên ngoài đẩy ra, "Hạ tiểu thư, Hứa tiên sinh đã tỉnh! Cô mau nhanh đi qua thăm một chút!"
"A! Được!" lực chú ý của Hạ Thiên Tinh lập tức lại chuyển đến Hứa Nham, dù sao hiện tại di động cũng không còn pin, cô liền đem điện thoại một lần nữa bỏ vào trong túi, vội vàng hướng phòng bệnh chạy đi.
Hứa Nham tuy là đã tỉnh, nhưng vẫn còn phát sốt, cả người cũng không được tỉnh táo. Nhưng vừa thấy đến Hạ Thiên Tinh, liền thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Thiên Tinh chưa phục hồi tinh thần lại, tay ở trong không trung đã bị mẹ Hứa túm lấy, nhét vào trong tay Hứa Nham. Anh lập tức nắm chặt.
"Con xem, không phải mẹ đã nói là cô ấy vẫn tốt sao? Hiện tại con phải dưỡng bệnh thật tốt, chuyện khác cũng đừng nhọc lòng." Mẹ Hứa lại lau nước mắt.
Hạ Thiên Tinh liền hiểu ra, thì ra hắn vừa tỉnh đã liền lo lắng cho mình.
Trong lòng ấm áp, thực cảm động. Tay anh rất lạnh giống như là không có độ ấm, có lẽ do mất máu quá nhiều. Hạ Thiên Tinh trấn an vỗ vỗ mu bàn tay của anh, "Anh yên tâm, em không có việc gì. Chỗ nào cũng không có bị thương."
"...... Thực xin lỗi." Hứa Nham cánh môi khô khốc, thanh âm suy yếu, hơi thở mong manh, "Hôm nay...... Vốn là muốn mang em đi thăm ba của em......"
Lúc anh nói chuyện quả thực rất vất vả.
"Anh đừng nói gì nữa, mau nghỉ ngơi thật tốt. Bác sĩ nói, xương sườn của anh bị gãy vài cái, ngày mai phải phẫu thuật."
BẠN ĐANG ĐỌC
CHÀO BUỔI SÁNG! TỔNG THỐNG ĐẠI NHÂN
RomanceĐến bệnh viện để bỏ đi đứa bé, bệnh viện toàn quốc cũng không ai dám làm phẫu thuật cho cô, hại cô cũng không thể không sinh đứa bé Năm năm sau, đột nhiên đứa bé lại bị cướp đi, sau đó, một người đàn ông cao quý ngang ngược xông vào thế giới của cô...