"Chỉ cần hai xe đi theo thôi mấy chiếc còn lại không cần đi theo." Anh phân phó nói.
Lãnh Phi đáp ứng một tiếng, ngồi bên trong xe điện thoại ra ngoài, phân phó một tiếng, thực nhanh chóng, mấy chiếc xe liền tản ra, tiến vào trong dòng xe cộ khác.
Trong chốc lát xe sau, xe liền ngừng lại.
Xe của bọn họ ngừng ở đầu phố cách bộ ngoại giao một đoạn khoảng cách rất xa.
Anh kiên nhẫn ngồi ở ghế sau chờ, nhìn cửa lớn của bộ ngoại giao uy nghiêm suy nghĩ hôm còn tính ra còn sớm, hẳn là không đến mức không chờ được người đi. Chính là, mới tưởng như vậy liền thấy tài xế một mình một người ra tới.
Anh nhíu mày.
Tài xế lên xe báo lại: "Tiên sinh, Hạ tiểu thư cũng không có ở bên trong."
"Tình huống như thế nào?"
"Nói là Hạ tiểu thư hôm nay xin nghỉ, cũng không có tới đi làm."
Xin nghỉ, không đi làm?
Cô xưa nay là người chuyên nghiệp, nếu không có việc rất quan trọng, thì sẽ không xin nghỉ. Chính là, hôm nay khi gọi điện thoại anh cũng hoàn toàn không nghe cô nhắc tới có cái chuyện quan trọng gì.
Anh vẫn không lên tiếng, tài xế cũng không có được sự phê chuẩn của tổng thống đại nhân không biết hiện giờ ngài ấy đang nghĩ gì, nên mắt nhìn Lãnh Phi tìm kiếm hành động tiếp theo.
Lãnh Phi hỏi: "Ngài có muốn về phủ tổng thống trước không?"
"Quay về phủ." Anh chỉ đơn giản nói.
Người phụ nữ này, thật giỏi. Lần đầu tiên tự mình tới đón cô tan tầm, cô lại khiến cho anh tốn công vô ích. Tóm lại, cô có rất nhiều biện pháp làm anh khó chịu.
Bạch Dạ Kình nhíu mi nghĩ, một hồi lâu sau rốt cuộc mới đem cửa quen thuộc ấn đi ra ngoài.
..................
Cô lại ngủ rồi.
Hứa Nham thật cẩn thận cho đắp chăn cho cô, tham luyến nhìn cô, đây hẳn là luyến tiếc đi.
Liền tại đây một khắc, di động lỗi thời trên đầu giường của cô đột nhiên vang lên.
Sợ đánh thức cô, hắn vội vàng đưa điện thoại di động lấy lại, muốn tắt âm. Chính là, ánh mắt rơi xuống trên màn hình, đôi mắt lập tức liền tối sầm vài vòng đi xuống.
'Ông xã tương lai' bốn chữ này tựa lợi kiếm làm mắt hắn đau đớn.
Hắn kỳ thật rất muốn biết, cái người để cô lưu lại 4 chữ này là ai. Là Dư Trạch Nam hay là......
Tổng thống đại nhân?
Cảm xúc cay chát không cho phép hắn tiếp tục nghe tiếng chuông nữa, ngón tay thon dài của hắn không chịu được khống chế nhấn nút nghe. Chính là, mới tiếp nhận cuộc gọi, còn không kịp nghe thanh âm của đối phương di động vang một tiếng, hoàn toàn không có tín hiệu nào nữa.
Tắt máy.
Hắn ngơ ngẩn nhìn chằm chằm màn hình đen kia, thật lâu sau, mới ngơ ngẩn đem điện thoại thả lại chỗ cũ.
Bên này.
"Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy xin quý khách vui lòng gọi lại sau! SORRY......" Bạch Dạ Kình nắm lấy di động, nghe được âm thanh máy móc từ di động truyền đến không mang theo một tia độ ấm nào, trên mặt hắn khói mù càng ngày càng nặng, càng ngày càng thâm.
Bực bội đến lợi hại.
Anh chưa có từ bỏ ý định, gọi lại vài lần nữa, chính là, mỗi lần đáp lại mình vẫn là thanh âm kia.
Điều này làm cho trong lòng anh không khỏi có chút tức tối. Người phụ nữ này, đang làm cái gì vậy?
Về phủ tổng thống, anh thay giày lạnh mặt, ở dưới lầu nhìn quanh một vòng.
"Hạ tiểu thư đâu?" Anh hỏi người hầu đang ở một bên.
"Hạ tiểu thư còn chưa có trở về."
Ấn đường của anh lại nhảy dựng lên. Không biết vì cái gì hôm nay tâm tình của anh đặc biệt dễ dàng nổi giận cùng bất an.
"Ba ơi, quản gia bá bá nói, hôm nay Đại Bảo không trở về."
Hạ Đại Bạch ở trên sô pha, từ dưới bức họa ngẩng đầu lên nói.
"Nói hươu nói vượn!" Bạch Dạ Kình không tin. Bọn họ đã nói rồi, đêm nay cô nhất định trở về tự mình xuống bếp nấu ăn cho anh. Cô lại có thể để cho anh chờ cả đêm, lần này lá gan của cô lại lớn như vậy lại dám cho anh leo cây.
"Là thật sự, không tin ba hỏi quản gia bá bá đi."Hài tử nói như lời thề son sắt, Bạch Dạ Kình nhíu mày, ngược lại bán tín bán nghi nhìn về phía quản gia.
"Sao lại thế này?"
Vẻ mặt của anh lộ ra khói mù cùng áp bách, làm quản gia cảm thấy áp lực cực lớn.
Khẩn trương cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Hạ tiểu thư thời điểm hôm nay sáng sớm ra cửa, liền nói là mấy ngày nay đều tạm thời không trở lại. Còn cố ý dặn dò thuộc hạ, bảo thuộc hạ hảo hảo chiếu cố tiểu thiếu gia."
"Nguyên nhân là gì?" Thanh âm của anh thanh lãnh đến tận xương.
Quản gia lắc đầu nói "Nguyên nhân thì Hạ tiểu thư chưa từng nói qua. Buổi sáng cô ấy mang theo khẩu trang, vội vàng đi ra ngoài, xem sắc mặt không phải rất tốt. Đúng rồi, giữa trưa, còn gọi điện thoại trở về, nói là muốn thuộc hạ tiêu độc trong nhà. Cho nên cả buổi chiều trong phủ đều làm vệ sinh, đem mỗi góc đều tiêu độc qua."
Khó trách lại ngửi được loại hương vị gay mũi.
Chỉ là......
Từ từ!
Khẩu trang? Đột nhiên mất tích? Tiêu độc?
Còn có......
Chiều nay cuộc điện thoại kia ......
Anh lúc ấy cũng đã cảm thấy không thích hợp, chỉ là lúc ấy cũng không có suy nghĩ kỹ.
Bạch Dạ Kình sắc mặt trầm xuống, ngược lại phân phó người hầu, "Đem Lãnh bí thư kêu trở về cho ta!"
"Vâng ạ."
Người hầu vừa nghe lời này, thấy sắc mặt của anh lãnh trầm đi, dưới chân không dám chậm trễ, vội vàng nhanh chạy đi ra.
Lãnh Phi mới vừa lên xe, đang chuẩn bị đi thì người hầu thở hổn hển chạy lại nói "Từ từ! Lãnh bí thư! Chờ một chút!"
Hắn vội từ trên xe xuống "Có phải tổng thống có chuyện gì hay không?"
"Vâng, tổng thống tìm ngài có việc nhanh đi vào đi."
......
Lãnh Phi bước nhanh hướng trong phủ tổng thống đi vào, Bạch Dạ Kình âm trầm đi ra, sắc mặt ngưng trọng đến mức làm cho trong lòng hắn có chút e ngại.
"Có phải có chuyện gì xảy ra hay không?" Lãnh Phi vội hỏi.
"Hạ Thiên Tinh không thấy! Mặc kệ dùng phương pháp gì, lập tức đem người tìm ra cho tôi!"
"Vâng. Thuộc hạ liền đi ngay đây!"
Lãnh Phi lập tức đi ra ngoài gọi điện thoại.
Nếu là dựa vào cơ quan tình báo cùng mạng lưới tình báo quốc gia, muốn tìm một người quả thực là qua đơn giản. Chính là, cơ quan kia tuyệt đối không thể tự tiện lấy mà dùng được.
Một khi để người khác biết tổng thống tiên sinh tự mình đi tìm một người phụ nữ, tất sẽ làm người có tâm nhảy ra làm loạn. Đến lúc đó, ngay cả sinh mệnh và an toàn của Hạ tiểu thư cùng tiểu thiếu gia đều có khả năng tùy thời gặp nguy hiểm.
Cho nên hắn phải dựa vào thế lực khác trên tay để tìm người.
......
Buổi tối.
Hạ Thiên Tinh tỉnh. Cơn sốt vẫn chưa lui, cả người đều bị mồ hôi tẩm ướt.
Cô từ trên giường đứng lên, đi ra khỏi phòng, liền nhìn thấy trong phòng bếp, Hứa Nham đang bận rộn. Hắn từ nhỏ cũng là cẩm y ngọc thực, đối với việc xuống bếp tự nhiên cũng không phải rất quen thuộc, cho nên động tác thoạt nhìn rất vụng về.
"Em tỉnh rồi sao?"
Làm như nhận thấy được ánh mắt của cô, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, chạy nhanh từ phòng bếp ra "Có đỡ hơn một chút nào không?."
Hạ Thiên Tinh muốn tách rời khỏi hắn, sợ cảm nhiễm cho hắn.
"Hiện tại muốn trốn căn bản cũng không kịp, em đừng lo lắng, em xem anh hiện tại không phải vẫn tốt lắm sao?" Hứa Nham đem cô đỡ đến ghế sô pha nói "Ngồi một chút, anh lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho em."
"Không cần đâu......" Cánh môi cô khô khốc, không có huyết sắc. Tay chống ở trên sô pha, chỉ nói: "Em nên đi ra tùy tiện tìm một cái khách sạn nào đó thì tốt hơn."
Hứa Nham còn tưởng lưu lại được cô, chính là, cô bướng bỉnh muốn đi, hắn nói cái gì đều khuyên không được.
"Vậy em chờ anh một chút, anh đi lấy chìa khóa xe. Anh đưa em đi."
Hứa Nham nói xong liền vào phòng ngủ của mình.
Hạ Thiên Tinh không nghĩ lại muốn gây ra phiền toái cùng liên lụy đến hắn, vì vậy cô không chờ hắn, xách theo đồ vật của mình, kéo cửa đi ra.
Chính là, tay mới cầm đến then cửa, cửa đột nhiên bị người bên ngoài lấy chìa khóa mở ra.
Nhìn thấy người tới, cô ngây ngốc một lúc sau đó chớp mắt một cái.
BẠN ĐANG ĐỌC
CHÀO BUỔI SÁNG! TỔNG THỐNG ĐẠI NHÂN
Любовные романыĐến bệnh viện để bỏ đi đứa bé, bệnh viện toàn quốc cũng không ai dám làm phẫu thuật cho cô, hại cô cũng không thể không sinh đứa bé Năm năm sau, đột nhiên đứa bé lại bị cướp đi, sau đó, một người đàn ông cao quý ngang ngược xông vào thế giới của cô...