Chương 3: Tứ hôn

3.1K 73 0
                                    

Mặt trời lên cao, tơ liễu lay động, từng cơn gió thổi qua nhưng lại không có cảm giác mát mẻ. Còn chưa vào hạ mà thời tiết đã nóng lên, Hoa Tưởng Dung trước bàn cờ tự đánh cờ với chính mình để giết thời gian.

Từ lần trước, bị phát hiện tự mình ra ngoài, Hoa Thừa tướng giận tím mặt, không chỉ có phạt nàng chép thơ, còn không cho nàng ra khỏi Lạc Anh Các. Hoa Tưởng Dung nhìn chằm chằm bàn cờ, tuy nói là liên tiếp thay đổi nước cờ, nhưng tâm đã sớm không biết bay đến chạy đi đâu.

“Tiểu thư, Lạc đại phu tới cùng người chào từ biệt.”

“Chào từ biệt?” Hoa Tưởng Dung vẻ mặt nghiêm lại, hỏi: “Lạc đại phu phải đi sao?”

Vừa mới hỏi, đã thấy Lạc Vũ đã phe phẩy quạt giấy trong tay, nhẹ nhàng mà bước vào Lạc Anh Các.

“Như thế nào? Hoa tiểu thư luyến tiếc việc tại hạ rời đi sao?”

Hoa Tưởng Dung trừng mắt liếc nhìn Lạc Vũ một cái, nụ cười ôn nhu như thế mà làm nàng lại giận không thèm đứng dậy, nhìn vẻ mặt nghiêm túc làm nàng phụt một chút, cười ra tiếng tức khắc giảm bớt sự xấu hổ.

Không đợi Hoa Tưởng Dung hỏi lại, Lạc Vũ chủ động giải thích nói: “Nhận được tin của gia sư, lão nhân gia muốn ta trở về một chuyến, cho nên không thể không rời đi, nếu không hẳn là ta còn ở kinh thành mấy ngày nữa.”

“Kia”

Hoa Tưởng Dung nghĩ nghĩ trong lòng nhưng không nói ra, nhưng Lạc Vũ lại nhìn thấu tâm tư nàng, cười hỏi: “Nàng đang lo lắng cho chứng mất trí nhớ sao?”

Hoa Tưởng Dung gật gật đầu, mở miệng hỏi: “Lạc đại phu, mới rồi một mình ta chơi cờ để giải buồn, có một loại cảm giác thực kỳ diệu xuất hiện giống như cờ nghệ trước kia của ta thực tinh vi, chính là đi được vài bước, lại cảm thấy giống như thật dễ dàng, không có sát chiêu, tựa như người ngoài cuộc, đây là tại sao?”

Lạc Vũ nhướng mày, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, nghĩ nghĩ, sau lại cười nói: “Có thể là trước kia tiểu thư thật sự thực tinh thông chơi cờ, hiện tại dù chưa hoàn toàn nhớ ra, cũng đã hiểu đại khái, tin tưởng không lâu tiểu thư nhất định sẽ hồi phục.”

“Cám ơn huynh, Lạc đại phu.” Hoa Tưởng Dung trong miệng tuy rằng nói như vậy, trên mặt vẫn là xẹt qua một tia mất mát.

Lạc Vũ cười cười, nói: “Nàng có biểu tình này, chỉ sợ ta sẽ thật sự cho rằng nàng luyến tiếc ta. Kia, thứ này tặng cho nàng.”

Nói xong, Lạc Vũ từ trong lòng ngực móc ra một khối mộc bài, quơ quơ ở trước mắt Hoa Tưởng Dung.

“Đây là cái gì?” Hoa Tưởng Dung tiếp nhận mộc bài, tinh tế đánh giá, phát hiện nó không phải bằng gỗ, mà là dùng xương cốt để làm. Quân bài trên có khắc tinh các hoa văn tinh tế, tuy rằng xem không hiểu, nhưng cũng biết hoa văn này không phải là khắc lung tung. Quân bài bốn phía bị mài giũa thập phần bóng loáng, phía trên có một chuỗi ngọc bích, nhìn vào có vẻ có chút giá trị.

Tiện Thiếp Của Vương Gia (Drop)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ