Chap 5 - Thỏ con

417 46 1
                                    


Yoongi không thể hiểu, thứ gì đã khiến anh gạt bỏ mọi sự phòng bị khi ở cạnh người này.

Đến khi anh nhận ra, Jungkook đã dẫn anh đến một tiệm thịt cừu nhỏ ở gần công viên.

"Anh ngồi đi."

Mặc kệ Yoongi vẫn còn đứng ngơ ngác, Jungkook vô cùng nhiệt tình kéo ghế ra rồi ấn anh ngồi xuống.

Tiệm này khá nhỏ, trang trí đơn giản nhưng vô cùng thuận mắt. Ánh đèn vàng nhạt chiếu xuống bờ tường được ốp gỗ tạo không khí ấm cúng. Trên khung cửa treo mấy cái chuông gió nhỏ xinh, âm thanh không quá lớn vô cùng dễ nghe.

Xung quanh tường treo một vài bức ảnh, đặc biệt có một bức ảnh thu hút sự chú ý của Yoongi.

Bức ảnh chụp một cánh đồng được bao phủ bởi lớp băng dưới nền trời xanh, mà ở giữa cánh đồng có một cái cây lớn. Điều đặc biệt là, ánh nắng chiếu xuống mặt băng mỏng, ánh lên một thứ ánh sáng lấp lánh lạ kì, khiến cho cả khung cảnh lẽ ra phải lạnh lẽo, bỗng trở nên rực rỡ.

"Hyung, anh thích nó sao?" Jungkook nhìn biểu cảm của người kia, không nhịn được mỉm cười.

Yoongi quay lại nhìn cậu, bị vẻ mặt dịu dàng kia làm cho giật mình, có chút không tự nhiên, mãi mới thốt ra được một câu.

"Bức ảnh đó... rất đặc biệt..."

"Cái đó là em chụp đấy."

Yoongi vô cùng ngạc nhiên. "Cậu chụp sao?"

Ý cười trên môi Jungkook càng đậm. "Đó là vào hồi tháng một, em nghe nói ở vùng Yangju, Gyeonggi có cảnh băng rất đẹp nên đã đến đó chụp ảnh, nhưng gặp vài sự cố nên em đến hơi muộn, khi đó băng đã tan gần hết. Thế nhưng khi nắng lên, cảnh còn đẹp gấp nhiều lần so với lúc băng chưa tan. Quả nhiên là, cái gì cũng phải có sức sống mới đẹp."

Yoongi nghe xong, khẽ nhếch môi một cái nhàn nhạt. Nhưng rất nhanh, lực chú ý của anh bị dời đi chỗ khác.

"Năm ngoái cậu mới bao nhiêu tuổi chứ? Bố mẹ cậu cho cậu đi một mình?"

Jungkook chớp mắt hai cái.

"Cái này cũng có lạ lắm đâu hyung. Từ năm 13 tuổi bố mẹ đã cho em đi khắp nơi chụp ảnh rồi. Hyung, đừng có bảo với em là anh chưa được một mình đi đâu bao giờ nhé."

Yoongi thở hắt một cái, khóe miệng nhếch lên càng rõ ràng.

"Cậu đoán."

Jungkook khẽ mở lớn mắt, liền nhớ lại những thứ nghe được ở trường, chân mày nhíu lại.

"Thầy cũng thật là quá đáng. Sao bây giờ vẫn còn có người bố như vậy chứ?"

Yoongi nhìn bộ dạng như ông cụ non của người kia, không nhịn được vô thức bật cười một cái.

Sau đó cả hai liền cùng sững người lại.

"Hyung..." Jungkook cảm giác mình vẫn chưa hoàn hồn, trong ngực giống như có gì đó đang rung động mãnh liệt. "Ban nãy có phải anh-"

[KookGa] Love YourselfNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ