Chap 37 - Dear My Sunshine

197 30 3
                                    

Namjoon mở cửa phòng tập của câu lạc bộ nhảy, không nghe thấy tiếng nhạc ồn ào như mọi khi, ngạc nhiên nhìn vào trong, Jimin đang ngồi trên sàn, chăm chú nhìn vào máy quay phim.

"Jimin ah, em ở đây một mình à?"

Người kia ngẩng lên, mỉm cười.

"Chào anh Namjoon hyung. Anh tới tìm Hoseok hyung à?"

"À-"

Bước thêm vài bước, toàn cảnh căn phòng hiện ra, nhìn thấy một người nằm quay mặt vào gương lớn, hơi thở đều đều giống như đang ngủ.

"Hoseok?"

"Dạ, anh ấy vừa mới ngủ mất, em cũng không biết vì sao, gần đây anh ấy bắt đầu ngủ rất nhiều..."

Jimin nhìn lên, ngay lập tức cảm nhận được ánh mắt hoảng hốt của Namjoon, người đang bước thật nhanh đến bên cậu bạn, nhẹ nhàng lật người kia nằm ngửa ra.

"Hoseok ah? Hoseok ah?"

Thấy anh lớn không phản ứng, lúc này lại không hề giống như đang ngủ, hơi thở bỗng yếu ớt từ lúc nào, Jimin cũng bắt đầu sợ hãi, vội vàng lao đến.

Chuyện gì vậy....

Đầu bỗng nhói lên dữ dội khi vừa xoay người lại, Jimin choáng váng chống một tay xuống sàn, một tay run rẩy ôm đầu.

Namjoon giật mình nhìn tới Jimin, cằm căng thẳng nhô ra như thói quen.

Tới rồi sao? Cả hai người họ...

Jimin nhắm chặt hai mắt, trong đầu bỗng lướt qua hình ảnh những viên thuốc màu đỏ, dãy hành lang màu trắng, hình ảnh chuyển động nhanh đến choáng ngợp.

"Hoseok... đau quá... Hobi... Hobi..."

Hai mắt nhẹ nhàng mở ra, tựa như hoàn toàn tỏ tường, nhẹ nhõm đến lạ.

Nhẹ nhàng ngồi dậy trước đôi mắt kinh ngạc của bạn mình, vươn tay tới, ôm mái đầu run rẩy của em vào ngực.

"Anh ở đây. Hobi ở đây."

Người trong lòng từ từ thở đều, thả lỏng hoàn toàn vào lòng Hoseok.

Hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy khi ấy, là khu vườn địa đàng kia.

Không còn màu sắc âm u, khung cảnh màu vàng ấm áp tựa như vòng tay của mẹ, màu sắc của ánh nắng.

Namjoon nhíu mày, ngay khi cái tên "Hobi" đó được Jimin nhắc tới, Hoseok liền mở mắt tỉnh dậy, trong khi trước đó gọi thế nào cũng không được.

Ngay cả Hoseok cũng đã nhắc lại cái tên ấy.

Điều này có nghĩa là...

----------------------

"Hoseok, mày... bắt đầu từ khi nào?"

"Cái gì từ khi nào?"

Hai người đứng ngoài hành lang phòng tập, nhìn vào bên trong, nơi người còn lại đang co chân ngồi sát tường, một chiếc khăn mỏng màu vàng trùm lên vai. Jimin đã bình tĩnh lại, ngồi ngoan như một chú mèo nhỏ, kể từ khi nhìn thấy sắc vàng êm dịu như nắng mai ấy.

[KookGa] Love YourselfNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ