Chap 21 - Họa (2)

277 34 4
                                    

"HYUNG!!!!!!!!!"

"Im miệng, tai anh mày không điếc."

Yoongi nhăn mặt, dừng lại động tác trên phím đàn.

"Còn nữa, kia là đứa nào?"

Hướng mắt về phía thanh niên tóc nâu đang ngồi cậy bàn cách đó không xa.

"Là Taehyung. Hyung, anh nói đi, tin đồn là thật sao?"

Namjoon vẫn chưa hết bàng hoàng.

Sáng nay vừa vào cổng đã nghe thấy một loạt lời xì xào, nào là hôn ước nhà giàu, nào là người xấu nhưng có tiền thì luôn được sống tốt...

Hài hước nhất là cảm thấy bất công cho Jungkook.

Không phải mấy người vẫn kịch liệt phản đối anh ấy ở bên Jungkook hay sao, bất công cái gì vậy?

Đúng là thế nào cũng nói được.

Nhưng mà, thực tế thì cũng hơi bất công cho thằng bé thật.

"Hyung, Jungkookie của em thì anh tính sao?"

Yoongi nhìn chằm chằm vào những phím đàn màu trắng, trong đầu cũng là một màu trắng trống rỗng.

"Jungkook.... đã thấy rồi..."

"Thấy? Ý anh là sao?"

Phải, sáng nay, anh biết Jungkook đứng ở đó.

Bao nhiêu biểu cảm trên khuôn mặt của em ấy lúc đó, anh cũng đã bắt được hết.

Jungkook chỉ đứng đó, quan sát, không có một chút biểu cảm tức giận nào.

Anh thật sự biết ơn, biết ơn vì em đã hiểu anh như vậy, vì em đã tin tưởng anh như vậy.

Nhưng ông trời, hoặc một gã chết tiệt nào đó, thì vẫn không tin tưởng giao anh cho em.

Anh đồng thời cảm thấy có lỗi với em, vì em đã yêu anh như vậy, vì khi anh rời đi đã để em phải mang vẻ mặt bi thương đó.

Trong tay anh không có gì để có thể bảo vệ em.

Anh không muốn em là người tiếp theo bị anh, bị chính niềm tin của mình hủy hoại.

Nhưng anh vẫn không buông bỏ được em.

Tại sao ông trời lại ban cho anh nhiều người tốt ở bên cạnh, cho anh hi vọng, rồi lại dùng chính tay anh hủy hoại họ như vậy?

Jungkook của anh.

"Jung.... Jungkookie, em đứng đó từ lúc nào vậy?"

Namjoon giật mình kêu lên.

Yoongi ngẩng đầu lên. Anh chợt nhận ra hai mắt mình đã ướt đẫm từ lúc nào.

Tiếng bước chân thật nhanh chạy tới chỗ anh. Cả cơ thể được nhấc bổng lên, xoay lại đặt lên trên thành của cây đàn piano, va chạm của chân anh vào phím đàn làm cây đàn gầm lên một tiếng dữ dội.

Thế rồi, cơ thể to lớn vùi vào ngực anh, run rẩy như một đứa trẻ đang sợ hãi.

"Yoongi...."

[KookGa] Love YourselfNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ