Cả buổi sáng, trợ lý Từ đều lo lắng việc Hứa Úy Nhiên đến văn phòng hỏi Lệ Đông Nhất đi đâu.
Anh làm trợ lý đặc biệt cho Lệ Đông Nhất đã nhiều năm, xem như cũng là người giàu kinh nghiệm, ứng phó với người bình thường còn dễ. Nhưng Hứa Úy Nhiên không phải người bình thường, người phụ nữ này rất khôn khéo, anh không nhìn ra được cô ấy muốn gì, cho nên, không thể nắm được nhược điểm, không có chỗ để đánh bại.
Buổi trưa, vào giờ cơm, các đồng nghiệp tụm năm tụm ba, anh mới biết Hứa Úy Nhiên không đến công ty.
Cùng một ngày với ông chủ sao, trợ lý Từ nhíu mày.
"Nè nè, tôi nói rồi, phó tổng Hứa đúng là vợ của tổng giám đốc Lệ đó?" Hôm nay, lãnh đạo cấp trung và cấp cao cũng không có ở đây, mọi người được dịp tự do, sôi sục tám chuyện trong nhà ăn.
Một người khác lập tức nói tiếp, "Tin tức của bà cũ rồi, là vợ trước!"
Một hồi xì xào bán tán.
"Nghe nói lúc kết hôn làm rất bí mật, cho nên không ai biết hết."
"Ly hôn cũng nhanh."
"Thật ra, tổng giám Lệ và phó tổng Hứa đúng là rất xứng đôi."
Không ai phủ nhận điều đó.
Hứa Úy Nhiên là người phụ nữ có vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, giơ tay nhấc chân lại có một loại phong phạm sang trọng dưỡng thành, rất được mấy nhân viên nữ trẻ trung táng tụng.
Hứa Úy Nhiên vẫn chưa biết bản thân cô lại trở thành đề tài bàn tán sôi nổi trong giờ cơm trưa của tất cả mọi người.
Hôm nay cô đổi xe, chạy một chiếc xe màu đen phổ biến khiêm tốn, đến bệnh viện thành phố.
"Cô đến rồi." Hôm nay Lục Vực không đi làm, chỉ mặc đồ thường.
Hứa Úy Nhiên gật đầu, "Người đó thế nào?"
Lục Vực không trả lời, từ vẻ mặt anh liền nhìn ra được, tình hình không tốt lắm.
Anh dẫn Hứa Úy Nhiên đi về hướng phòng bệnh, dọc theo hành lang có không ít người chào hỏi anh, "Chào bác sĩ Lục." "Bác sĩ Lục, xin chào."
Anh chỉ mỉm cười đáp lại.
"Nhìn không ra nha, anh làm bác sĩ lại thành công như vậy." Hứa Úy Nhiên cười nhạt, như là đột nhiên nghĩ đến gì đó, nụ cười nhàn nhạt kia lập tức tan đi.
Phòng bệnh là phòng chăm sóc đặc biệt, thời gian thăm bệnh rất nghiêm ngặt.
"Là phòng bệnh mới đổi hai ngày trước." Lục Vực dẫn cô qua đó, theo cửa kính thủy tinh trong suốt nhìn vào bên trong.
Người ở bên trong ngồi trên ghế, đưa lưng về phía họ, bả vai rõ ràng đang run run.
Lục Vực gõ nhẹ cửa phòng, hộ lý đi ra.
"Bác sĩ Lục, anh đến rồi."
"Hôm nay người đó thế nào rồi?" Lục Vực khẽ hỏi, ánh mắt vẫn dõi về phía người nọ.
"Sáng sớm làm loạn một lần, gần trưa làm loạn thêm hai lần nữa, đập bể bình giữ nhiệt, không ăn cơm trưa." Hộ lý trả lời đơn giản.
Những chuyện này hầu như ngày nào cũng lặp lại, đã là thói quen của người đó, hộ lý cũng biết cách thức để đối phó lại.
"Thiếu gì thì mua liền, bể thì bể, không cần lo lắng chuyện tiền nong." Hứa Úy Nhiên nhìn điện thoại, nói với hộ lý, "Nếu xài hết tiền rồi, cứ tìm tôi."
Số điện thoại của cô sớm đã lưu lại cho người đó rồi.
Hộ lý gật đầu, "Tôi trở vào đây."
Hứa Úy Nhiên nhìn chằm chằm vào tấm lưng kia.
Hộ lý cũng là một công việc thận trọng có độ nguy hiểm cao, không thể rời đi giây phút nào, nhất là bây giờ.
Hộ lý trải xong chăn, đi đến trước mặt người đó, nói câu gì rồi dìu người đó đứng dậy, đi về phía giường.
Người đó lại rất nghe lời, chậm rãi xoay người, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía cửa ở bên này, ánh mắt lóe lên, bỗng con ngươi mở lớn, vọt nhanh đến, đưa tay đập mạnh cửa, chấn động đến nỗi cửa giống như sắp sập xuống.
Vẻ mặt người đó làm cho người ta sợ hãi, cơ mặt không ngừng dúm dó, miệng méo xệch, chỗ khóe miệng có nước miếng chảy ra không ngừng.
Hộ lý chạy đến, lại bị người đó hất sang một bên.
Hứa Úy Nhiên sợ tới mức lảo đảo lui mấy bước, cho đến khi lui đến bên cạnh Lục Vực.
Lục Vực vươn tay ra đỡ lấy cô.
Hộ lý bò dậy từ trên sàn, nhanh chóng bẻ ngược tay người đó ra sau, trói lại, ép người đó đến ngồi xuống giường, càng không ngừng vỗ lưng cho người đó, người đó mới từ từ bình tĩnh lại.
Hứa Úy Nhiên vỗ ngực, hồi lâu vẫn còn hết hồn.
"Không vào xem sao à? Có lẽ người đó vẫn còn nhớ cô." Xem phản ứng là biết ngay.
"Không cần," Sắc mặt Hứa Úy Nhiên trắng bệch, nói thêm một câu, "Lần này không cần."
"Cũng được," Lục Vực đưa một tay ra dìu cô, chầm chậm đi ra ngoài, "Muốn vào văn phòng tôi ngồi nghỉ một lát không?"
Hứa Úy Nhiên lắc đầu, "Không, không cần, ở lại chỗ này mới khiến tôi khó chịu."
Cô không thích đến bệnh viện, mỗi lần đến, đều cảm thấy nơi ngực khó chịu, như sắp ngạt thở, mỗi khi ở lại thêm một giây, liền như nặng thêm một phần.
Lục Vực tiễn cô ra ngoài, đi ngang qua hành lang, trên tường có dán ảnh và lý lịch vắn tắt nhưng đầy đủ và sáng lạn của các bác sĩ.
Hứa Úy Nhiên dừng chân trước tấm ảnh của Lục Vực, nói "Anh học nhiều năm như vậy, sao đến bây giờ vẫn chưa trị hết cho người đó chứ?" Giọng điệu không rõ là thất vọng hay là gì khác.
Lục Vực không nói gì.
"Thôi quên đi." Hứa Úy Nhiên vùng ra, chỉnh lại quần áo, "Tôi đi đây."
"Lần sau đến nhớ gọi điện thoại cho tôi." Lục Vực nói với theo.
Hứa Úy Nhiên thản nhiên ừm một tiếng, "Tôi thật sự hy vọng vĩnh viễn cũng không cần đến chỗ này nữa."
Lục Vực nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, đẩy đẩy mắt kính.
Mắt kính phản quang, nhìn không rõ vẻ mặt lắm.
Hứa Úy Nhiên lập tức lái xe về khu cô sống.
Mở hầm rượu, khui một chai rượu vang, rót ào ào hơn nửa ly, ngửa đầu uống từng ngụm từng ngụm xuống, trong lòng mới thoáng dễ chịu hơn, ngồi xuống bàn bên cạnh, bật máy tính, nhìn chằm chằm mấy chữ to trên văn kiện, sững sờ.
***
Liên tiếp mấy ngày, Lệ Đông Nhất đều "dưỡng thương" ở nhà Tân Đồng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Đẻ Mướn
RomanceTác giả: Lục Niệm Hòa Thể loại: Hiện đại, thực tế, đẻ mướn, cưới trước yêu sau, có baby, nhẹ nhàng, sủng sắc, HE. Độ dài: 51 chương Tình trạng: Hoàn edit ......................... Tân Đồng nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ đến, khi tính chuyện kết hô...