Chương 20: Điều tra thương tổn

4.4K 240 6
                                    

Edit: Đồng – Beta: Đậu

Lê Dự nằm trên giường bệnh màu trắng trong phòng y tế, vết thương trên cổ đã được Cố Thừa Minh yêu cầu bác sĩ thoa thuốc.

"Còn đau không?" Cố Thừa Minh nhìn vết thương trên cổ cậu, thấy thế nào cũng khó chịu.

Bắt gặp sự đau lòng trong ánh mắt hắn, Lê Dự mỉm cười lắc đầu: "Không đau."

Cố Thừa Minh rũ mắt, dựa đầu sát vào vết thương trên cổ cậu, nhẹ nhàng hôn lên.

Cảm xúc khi đôi môi ấm áp chạm đến làn da khiến nhịp tim Lê Dự đột nhiên nhanh hơn. Cậu bỗng nghĩ đến những lời của gã tóc vàng khi nãy: "Hai thằng con trai mà nhắn tin như vầy..."

Hai thằng con trai, như vậy? Có phải là quá thân mật?

"Nói cho anh biết, là ai?" Giọng nói trầm thấp của Cố Thừa Minh vang lên bên tai, mái tóc xù xù của hắn cọ lên má cậu.

Lê Dự thoát khỏi suy nghĩ của mình, hỏi lại: "Dạ?"

"Là ai làm em bị thương?" Cả người hắn đều dựa vào cậu, giống như một chú mèo lớn vô hại nhưng lời nói lại khiến người ta không rét mà run.

"Em không biết. Bọn họ có 3 người, không có mặc đồng phục, chỉ nói là muốn nhắc nhở em tránh xa anh một chút." Lê Dự nói ra sự thật.

"A" Hắn ngồi dậy, nâng đầu cậu lên, chăm chú nhìn vào mắt cậu hỏi: "Sao em bị thương?"

"Bị người nắm cổ áo..."

Ánh mắt Cố Thừa Minh ác liệt hơn nhưng hắn lập tức che dấu, ôm Lê Dự vào lòng nói: "Đừng sợ, sẽ không có lần sau."

"Ừm." Lê Dự bị Cố Thừa Minh ôm lấy, ấm áp này làm cậu có cảm giác được anh bảo vệ.

"Em có thể vào lớp không?" Vào tiết đã lâu mà hắn hình như không hề gấp gáp gì, cậu không kìm được hỏi.

Hắn biết cậu thích học, không muốn làm cậu không vui nhưng lại lo lắng cậu bị thương thêm chỗ khác nên không yên lòng hỏi: "Ngoài chỗ này ra còn bị thương chỗ nào nữa không?"

Cố Thừa Minh vừa nói, tay vừa leo leo lên vai cậu sờ sờ.

"Nhột quá đi!" Lê Dự né tránh bàn tay của hắn, vừa cười vừa trả lời: "Không có thật mà."

Hình như em ấy rất sợ ngứa, khóe mắt ướt rồi, Cố Thừa Minh không thể làm gì khác ngoài việc thu tay: "Ừm, em không bị thương thì được rồi, nếu không thoải mái phải nói cho anh biết, không được chịu đựng."

Cậu ngoan ngoãn đáp ứng.

Lúc này hắn mới đứng lên, cực kỳ tự nhiên ngồi xổm xuống tìm giày cho cậu.

Thấy hắn muốn mang giày cho cậu, Lê Dự vội vàng cúi người ngăn cản: "Em tự làm... A...."

"Đau chỗ nào?" Hắn căng thẳng, vội vàng đứng dậy.

"Không, không có..."

Lê Dự vốn còn muốn nói nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của hắn, lại im lặng.

[Edit] Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả ĐờiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ