Edit: Đồng – Beta: Đậu
Trong phòng bi – a, Cố Thừa Minh vừa vào liền thấy Từ Gia Kha đánh một bóng vô cùng đẹp, mọi người xung quanh ồn ào khen hay nhưng Từ thiếu vẫn cười hờ hững như trước, giống như một chút cũng không để trong lòng.
"Thừa Minh." Từ Gia Kha nhìn thấy Cố Thừa Minh, phất tay chào hỏi.
Cố Thừa Minh gật đầu, đi về phía Từ Gia Kha.
"1 trận?" Từ Gia Kha đưa gậy cho hắn rồi lại mài bột lên gậy của mình.
"Ừm." Hắn nhận gậy, cảm giác quen thuộc làm lòng hiếu thắng của hắn dâng lên. Thật ra cũng lâu rồi hắn không đánh bi – a, đây là trò hắn rất hay chơi lúc còn đi học, sau này trưởng thành thì không còn chơi nữa.
Ván này là Từ Gia Kha mở đầu, hơn nữa còn gặp may liên tiếp, đánh ba lượt rồi mới đến phiên Cố Thừa Minh.
Trong lòng Cố Thừa Minh tuy có tính toán kỹ càng nhưng lực tay lại quá lớn làm hắn sau một lượt lại mất quyền chủ động.
Từ Gia Kha thuận lợi thắng một trận, trong lúc đợi người bày lại bóng, anh vỗ vai Cố Thừa Minh, cười nói: "Kỹ thuật của cậu kém đi."
Cố Thừa Minh lắc đầu, bất đắc dĩ đặt gậy chơi bóng trên tay xuống, nói: "Các cậu chơi đi."
"Ai. Cố thiếu, cậu chơi nữa đi. Tớ thấy cậu chỉ sai chút thôi, ván này nhất định có thể thắng." Liêu Kiến Bách nhìn Cố Thừa Minh đã mất hứng, nhanh chóng nói. Gã không quản Cố Thừa Minh chơi với ai, chỉ cần hắn cao hứng thì mọi việc đều dễ nói.
Cố Thừa Minh nhìn đồng hồ, từ chối: "Không được, tôi muốn gọi điện thoại."
Nói rồi lại đi ra cửa phòng.
Bây giờ đang là nghỉ giữa giờ, chắc chắn em ấy đang vùi đầu học bài, việc này không tốt cho mắt chút nào cho nên bình thường lúc này hắn sẽ đi tìm cậu, dẫn cậu ra ngoài thay đổi phong cảnh để mắt được thả lỏng chút.
Giờ hắn không có trong trường nên không thể không gọi điện nhắc cậu.
"Em đang học?"
"Ừm, em mới học toán xong nên đang củng cố lại kiến thức."
"Em ra ngoài đi vài vòng, đừng có ngồi trong phòng học suốt, không tốt cho mắt."
"Ừm, giải xong bài này em sẽ ra ngoài."
"Không được, em phải đi ngay..."
Cố Thừa Minh còn chưa nói xong lại nghe đầu bên kia có người gọi Lê Dự.
"Lê Dự, ở ngoài có người tìm cậu."
"Được tớ ra ngay." Lê Dự đáp lại, nói với Cố Thừa Minh: "Anh chờ một chút, em ra ngoài."
"Ừm lát lại nói." Hắn trả lời rồi mới tắt điện thoại.
Cậu ra cửa lớp mới phát hiện không có quen nam sinh đang đứng trước mặt, người này đeo kính lớn, còn để đầu nấm nên nhìn hơi buồn cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời
RomanceMình edit truyện xưa giờ không có đọc trước cho nên nếu cốt truyện có bị biến thái quá thể thỉnh đừng ném đá ah~~. Thương ❤