Cố Thừa Minh giúp Lê Dự mang giày xong thì dìu cậu đứng dậy, thấp giọng hỏi : "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Lê Dự đúng là cảm thấy rất khó chịu, giày trượt rất nặng làm cả hai chân cậu đều bó chặt, từ đầu gối trở xuống dường như không còn cảm giác gì.
Lê Dự thử đi hai bước, ngược lại trả lời :"Cũng được."
Cố Thừa Minh thấy bộ dáng Lê Dự bước đi lúc la lúc lắc, đưa ván trượt cho Từ Gia Kha đứng bên cạnh, nói : "Cầm giùm tớ chút."
Sau đó kéo Lê Dự đi tới sân trượt tuyết.
Từ Gia Kha và Mục Vân Thu lẽo đẽo theo sau.
Đến sân trượt tuyết, anh đỡ cậu lên ván trượt, sau đó dạy cậu trượt tuyết: "Đừng lo lắng, cong chân lại, trọng tâm phải giữ vững ..."
Cố Thừa Minh hướng dẫn rất tỉ mỉ, Lê Dự dựa theo lời anh từng cái từng cái thực hành.
Từ Gia Kha phát hiện hai người kia một dạy một học, bầu không khí rất hòa hợp, vì vậy xoay cổ tay làm nóng một chút, bước lên ván trượt đi.
Vốn là Mục Vân Thu muốn trượt cùng Từ Gia Kha, nhưng mới thất thần nhìn Cố Thừa Minh và Lê Dự hơi lâu, không chú ý một cái, Từ Gia Kha đã chạy mất tăm.
Lại trốn cô à?
Mục Vân Thu hừ nhẹ một tiếng, nhanh chóng bước lên ván trượt, đuổi theo.
Cho dù Lê Dự học rất nhanh nhưng khi thực hành thực tế thì vẫn chưa thạo vì vẫn có độ khó nhất định. Anh thấy cậu một lần rồi một lần ngã xuống đất xoa eo nhăn mặt, cuối cùng vẫn không nhịn được đau lòng hỏi: "Đau không? Hay là mình nghỉ chút nhé?"
Lê Dự lắc đầu, cậu mới tìm được cảm giác, nếu nghỉ không chừng sẽ quên mất. Nhưng mà vừa nãy té nên eo cậu rất đau, muốn đứng nhưng đứng không nổi, dứt khoát đưa tay để Cố Thừa Minh kéo lên.
Anh kéo cậu lên, xoa eo cho cậu, không ngừng khuyên: "Còn nhiều trò hay mà, hay chúng ta chơi phao trượt tuyết đi?"
Cậu vẫn lắc đầu: "Anh để cứ em luyện đi, có công mà sắt có ngày nên kim mà."
Anh bất đắc dĩ, cúi đầu hôn nhẹ chóp mũi bị cóng đến đỏ ửng của cậu, "Không học được cũng không sao"
Lê Dự bị động tác của anh làm sợ hết hồn, đẩy Cố Thừa Minh ra, nhìn xung quanh một chút, phát hiện không có người nào nhìn về bên này mới thở phào nhẹ nhõm nhỏ giọng nói: "Anh chú ý chút!"
Anh nhìn cậu cẩn thận từng li từng tí một, cười nói :"Đừng sợ, chúng ta yêu nhau quang minh chính đại mà, có phải bí mật gì đâu."
Lê Dự cắn môi, nhìn Cố Thừa Minh thản nhiên, không nhịn được cong khóe miệng: "Quang minh chính đại cũng không được, em không muốn bị người khác xem."
Cố Thừa Minh đồng ý nói: "Ừm, vậy thì chờ về nhà."
Mặt Lê Dự nóng lên, ý cậu không phải như vậy!
Trượt tuyết xong, Từ Gia Kha đề nghị ai về nhà nấy.
Cố Thừa Minh nói lâu lâu mới tụ họp một lần nên muốn đưa Lê Dự đi ngâm suối nước nóng rồi mới về.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] Dùng Sự Khắc Sâu Của Anh Sủng Em Cả Đời
RomanceMình edit truyện xưa giờ không có đọc trước cho nên nếu cốt truyện có bị biến thái quá thể thỉnh đừng ném đá ah~~. Thương ❤