Chương 3: Anh biết em nhớ anh là được rồi!

22 0 0
                                    


***

Đêm đã về khuya, Hạ vi cố gắng vặn nhỏ chiếc đèn bàn của mình để tránh làm phiền đến người khác. Phòng kí túc công ty khá rộng, mỗi phòng tám người, tám tủ và bốn giường tầng. Giường cô ở góc trong cùng, cô ở tầng trên, bé Nhi ở tầng dưới.

Kể cũng lạ, từ cái ngày cô cãi lại quản lý ở nhà hàng Nhật nơi cô làm thêm thì bé Nhi cũng hùng hổ tuyên bố: "Chị đi đâu em đi theo đó". Và thế là, dù cô có đổi bao nhiêu chỗ làm thêm, thậm chí khi biết cô nộp hồ sơ xin việc vào SDV thì nó cũng tức tốc nộp theo, lại còn trách cô không nói cho nó biết... Nhưng như vậy cũng thật là tốt, từ ngày có bé Nhi lẽo đẽo theo sau như hình với bóng cô cũng cảm thấy bớt cô đơn hơn. Nếu không quả thực cô cũng không biết 5 năm qua cô đã làm cách nào để sống sót nổi giữa những những đắng cay buồn tủi của số phận mình.

5 năm, đến giờ phút này cô cũng không hiểu sao mình có thể kiên trì được lâu đến vậy... Một đứa không trẻ mồ côi như cô chịu trăm đắng ngàn tủi nhưng cũng chưa bao giờ muốn từ bỏ, thậm chí còn lên kế hoạch tiết kiệm tiền để... sang Mỹ gặp anh một lần, mặc dù bản thân cũng chẳng biết anh ở chỗ nào của nước Mỹ, hoặc là anh có còn ở Mỹ không? Nhưng dự định chưa kịp hoàn thành thì anh đã trở về...

Đến bây giờ khi ngồi cặm cụi chép lại từng dòng nội quy của công ty cô vẫn không dám tin rằng cô và anh đang cùng đứng chung một bầu trời và... Cùng một công ty. Cô vẫn cứ lo sợ đây vốn chỉ là mộng ảo và mọi thứ sẽ tan biến khi cô thức dậy vào sáng mai. Vì thế cô cố gắng nắn nót từng chữ, từng chữ bởi vì anh đã từng nói "Hạ Vi! Chữ em rất đẹp. Sau này mỗi ngày đều phải viết cho anh xem.".

Nghĩ đến đây cô lại không thể tập trung nổi vào việc chép phạt của mình, cô nhớ anh, nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười, nhớ từng đường nét gương mặt anh, từng cái chau mày, từng cái mím môi... Anh của hiện tại không khác 5 năm trước là bao, có chăng là vẻ thư sinh, thiếu gia ngày nào đã không còn nữa mà thay vào đó là sự chín chắn, rắn rỏi, trầm ổn của một người đàn ông thành đạt, trưởng thành.

Cô chưa từng hận anh đã bỏ rơi cô không một lời từ biệt... Bởi hơn ai hết cô hiểu rõ bối cảnh của mình đối với anh có quá nhiều cách biệt. Cô biết rõ mình sẽ không có hồi báo bởi vì ngày hôm đó... Người đó đã nói rất rõ ràng rằng cô không xứng với anh.

Ừ thì... Lý trí cô đã chọn cách buông tay, nhưng trái tim cô lại chưa từng quên... Chưa từng quên anh - bầu trời nhỏ của mình. Bởi vì có những thứ mà một khi trái tim đã tiếp nhận thì sẽ mãi khắc cốt ghi tâm.

Khi cô bơ vơ, lạc lõng giữa dòng đời nổi trôi anh là người đã dang tay đón nhận cô, cứu vớt cô. Nếu không gặp anh, có lẽ sẽ không có cô của ngày hôm nay. Bởi lẽ cô của ngày đó vốn đã không tồn tại hay chính xác hơn là không muốn tồn tại.

---

Mải mê với những suy nghĩ cô ngủ gật từ bao giờ, một giọt lệ sầu còn vương trên bờ mi. Cô nghe đâu đó có tiếng trò chuyện, là một đôi nam thanh nữ tú, cô gái nhỏ xinh xắn trong bộ quần áo hello kitty màu hồng nhạt đang đứng khoanh tay trước mặt chàng trai nằm dài trên sofa lười biếng nghe cô trách móc. Cô gái mặt mũi ấm ức, giận dỗi. Còn chàng trai thì nhàn nhã, thong dong, ý cười lan tràn trong ánh mắt.

Thanh xuân đó em có anh II - Đôi mắt thiên thầnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ