Đề thi là do lão phu tử đức cao vọng trọng trong thư viện đề ra, đơn giản trước là câu đối sau là điền bài thi. Khác hẳn với các thí sinh đang chuyên tâm vùi đầu vào đề thi, vị thư sinh ngọc quan kia lại mang đến cho người khác cảm giác như hắn chỉ đang đi dạo trên sân vắng, luôn là người gác bút dầu tiên, sau đó ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Niếp Thanh Lân.
Ánh mắt nóng bỏng kia đến ngay cả Thiệu Dương công chúa đứng bên cạnh cũng có chút nhìn không nổi, chỉ hận không thể dùng khăn tay trong tay, che kín khuôn mặt của muội muội nhà mình lại, miễn cho nàng bị tên háo sắc càn rỡ kia dùng ánh mắt khinh bạc.
Nhưng Niếp Thanh Lân cũng không quá để ý, mà tự nhiên cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng làm cho vị thiếu niên tâm cao khí ngạo kia có chút đỏ mặt. Hai má trắng nõn hồng hồng, cho dù có dùng loại son thượng hạng nhất cũng không thể điều chế ra loại màu xinh đẹp như thế này.
Niếp Thanh Lân đem Kim cốt phiến đang cầm trong tay gõ nhẹ nhẹ vào tay vịn, miệng mỉm cười, trong lòng không khỏi thầm nghĩ: "Gã Giao Khuyển lúc vẫn chưa đến nỗi hoang dâm như thế, có khi nào cũng đã trải qua đoạn thanh xuân tươi đẹp, bẽn lẽn thẹn thùng như thế này hay không?"
Đang chìm trong những suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên thấy tỷ tỷ dùng ánh mắt cảnh giác nhìn mình, liền thu lại cười hỏi: "Sao tỷ tỷ lại nhìn ta như vậy?"
Nghe Vĩnh An công chúa hỏi, Bát hoàng tỷ mới nơm nớp lo sợ nói: "Vẻ mặt vừa rồi của muội, giống y như vẻ mặt của Phan tam thiếu khi cướp dâu..."
Niếp Thanh Lân nghe thế, vẻ mặt nhất thời suy sụp, mắt tỷ tỷ chắc bị mờ rồi, sao nàng lại có thể cháu họ ngoại Phan tam kia được? Nhưng nàng cũng thật cẩn thận thu hồi ánh mắt thưởng thức mỹ nam như hoa của mình, gia tộc của mẫu phi đã cho ra đời một tên ăn chơi đang điếm hống hách rồi, cũng không nên để xuất hiện thêm một nữ nhân phóng túng chuyên trêu đùa các thanh thiếu niên được!
Sau lần mấy tỉ thí, ba mươi thí sinh trên đài hiện tại chọn lựa lại chỉ còn có năm người. Mà vị thư sinh ngọc quan kia vẫn luôn là người đứng nhất. Cuối cùng là phần thi vẽ tranh, vị thư sinh ngọc quan đó cũng lại là người hoàn thành bức tranh đầu tiên.
Đợi đến khi bức họa Viễn Sơn Trọng Lâu Đồ của hắn được treo lên cao cho mọi người thưởng thức, đã làm cho những người có mặt ở nơi này tán thưởng không thôi.
Niếp Thanh Lân cũng nhìn qua, chỉ một cái liếc mắt nàng lập tức phát hiện, vị thiếu niên này học theo nét họa phong của "Chấn Lâm" tiên sinh, bút lực mạnh mẽ, trầm bổng du dương, hiện lên khí thế quyến rũ mạnh mẽ.
Tài văn chương của Chấn Lâm thế gian không có mấy vị tài tử được chiêm ngưỡng. Cho nên không có mấy người có dịp đượcbắt gặp phong thái của bản tôn. Nhưng Niếp Thanh Lân lại là người hàng ngày chìm đắm trong bút lực đó, mắt thấy, tai nghe, nên đương nhiên liếc mắt một cái có thể nhìn ra bức tranh này mặc dù đẹp, nhưng đáng tiếc... Vẫn thiếu chút hỏa hậu trong đó.
Nhưng đây cũng là một thiếu niên tài tuấn, tương lai ắt sẽ thành viên ngọc sáng. Kết quả tỉ thí cuối cùng, người dứng đầu bảng đương nhiên là vị thiếu niên kia, Niếp Thanh Lân thế này mới biết tên gọi của hắn là Tùy Khinh Trần. Lúc này, bên dưới lầu hoa cũng lựa chọn ra một tân hoa khôi đem hoa tươi được trang trí bỏ vào chiếc giỏ vừa được đưa xuống. Trong tiếng cười vui vẻ của mọi người trên phố, chiếc giỏ hoa được chậm rãi kéo lên.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Edit] GIẤC MỘNG ĐẾ VƯƠNG - Cuồng Thượng Gia Cuồng
RomanceNguyên tác: Nguỵ Cung Kinh Mộng Thể loại: Cung đấu, Nữ giả nam, Cực sủng, Hài, HE Số chương: 133 Nguồn: Cung Quảng Hằng Văn án: "Giường của đế vương, sao có thể để mặc ai muốn ngủ thì ngủ? Huống chi kẻ đó còn là một tên đại gian thần, luôn muốn giế...