CHƯƠNG 2: NHỚ CÂU KIẾN NGHĨA BẤT VI

2K 150 21
                                    

Vóc dáng tôi khá cao so với những cô gái cùng lứa tuổi, nhưng lại khá gầy nên cũng được gọi là nhỏ nhắn. Đáng buồn thay, từ lúc bỏ nhà đi Hồng Lộ đến giờ tuy chưa đầy một tháng, tôi đã đầy đặn lên thấy rõ nhờ những món ngon suốt dọc đường đi, may là lộ phí mang theo vẫn còn đủ để dùng. Tôi hay tự nói với mình, nốt món này thôi, cho đến khi tôi tìm ra được một món đặc sản mới. Rồi tôi lại tự trấn an: khi nào tìm được người cần gặp, tôi sẽ rất tự giác quay về Yên Bang, ngoan ngoãn ở lại Dưỡng Chân Trang chép kinh và ăn chay một tháng, đương nhiên không phải để tu hành mà chỉ là để lấy lại vóc dáng mảnh mai khi xưa, nhưng chắc chắn sẽ khiến cho toàn thể trang viện bất ngờ đến mức đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh dậy vì hoảng sợ.

Năm ngày trước, tôi đã đến được Hồng Lộ, nhưng người tôi muốn tìm lại vừa mới rời đi. Tốn thêm vài đồng bạc lẻ, tôi được tên lính canh cho biết người ấy sẽ có mặt ở Thăng Long chậm nhất vào ngày thứ tư của tháng sau. Ngày bốn tháng tư ở Thăng Long, nếu không phải dự Hội thề Đồng Cổ thì còn có thể có việc gì?! Từ nhỏ đến giờ tôi cũng chỉ mới nghe nói đến chứ chưa từng được dự lễ hội này nên ngay lập tức nhắm hướng Thăng Long mà đi, một công đôi ba việc.

Không ngờ khi đến Gia Lâm, tôi gặp lại người tôi không muốn gặp nhất: Nguyệt Nhi.

Thật ra tôi rất muốn nói với Nguyệt Nhi, sau này cô ta có hát tuồng chèo thì nên chọn những vai bi thảm, càng bi thảm càng tốt, không cần diễn cũng đạt vô cùng, vì hai lần tôi gặp cô ta đều trong tình trạng chẳng có gì tốt đẹp.

Lần này gặp tôi, cô ta đang lả đi vì kiệt sức. Là thân con gái, nếu không phải là kẻ hào khí ngất trời, can trường không kém đấng nam tử hán nào như Nhã Phong tôi, sao có thể bôn ba ngược xuôi ngàn dặm?! Lúc nhìn thấy cô ta ngất xỉu giữa đường, trong đầu tôi chỉ nhớ đến gương mặt ngây thơ nói ra hai chữ "không biết", báo hại tôi phải ở trong ngục chịu khổ một ngày trời. Tôi không đến cứu thì cô ta cũng không chết được. Lúc dợn bước đi, trong đầu tôi lại hiện ra gương mặt ương bướng của tên thiếu niên kia, nghĩ đến cảnh hắn ta kề dao vào cổ tôi mà hỏi:

- Phong, tại sao ngươi lại bỏ mặc cô gái của ta?!

Tự dưng tôi hơi ớn lạnh, vội vàng nhìn xuống cây sáo bằng ngọc vẫn đeo bên hông, lần trước lại mang ra làm vũ khí để đánh tên công tử trăng hoa ở quán ếch.

Dẫu sao tôi và hắn cũng từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, một mẩu bánh dày cũng chia sẻ, tôi không nên quá tuyệt tình với người mà hắn quan tâm.

Nhưng, kẻ đã cho tôi và Quang Khải cơ hội cùng nhau chịu khổ đó, chẳng phải là cô ả đào hát này sao?!

Cứ nghĩ tới nghĩ lui như thế, rốt cuộc tôi đã đi vòng quanh chỗ cô ả ngất xỉu hết mấy vòng.

Cuối cùng, tôi chợt nhớ đến lời lão già vẫn dạy: sinh mạng con người là thứ quý giá nhất, có thể đánh đập kẻ thù tàn nhẫn, miễn đừng cho họ chết. Tôi quyết định ra tay nghĩa hiệp, trong đầu không ngừng lẩm bẩm:

- Từ bi, nhất định phải từ bi.

Vốn tôi định sẽ rời đi ngay sau khi cô ta tỉnh, kẻo lại bị liên lụy vào những chuyện không đâu. Không ngờ cô ta không biết ngại ngùng gì, chỉ sau một vài câu xin lỗi chuyện xưa cho có lệ là lại nhờ cậy được ngay.

CỐ NIÊN HOANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ