CHƯƠNG 26: TRĂNG RỤNG LÒNG SÔNG, ĐÊM MẤY CANH? [1]

506 33 5
                                    

Trời đã sáng từ lâu, ánh nắng chiếu xiên khoai qua mành che lán khiến tôi chói mắt nhưng tôi vẫn kéo áo choàng lên kín đầu, luyến tiếc cảm giác ấm áp thêm chốc nữa. Lão già đã dậy từ sớm để duyệt quân, nằm trong này có thể nghe thấy tiếng chân người đi đi lại lại, nói cười rôm rả. Tôi đoán cả doanh trại chắc chỉ còn mỗi mình tôi còn nằm ườn biếng nhác đến bây giờ.

Nằm mãi cũng chán, tôi lăn mấy vòng rồi bước ra khỏi tấm thảm da hổ trải trên đống cỏ khô, thấy quần áo trên người đã chỉnh tề, uể oải vươn vai. Hôm nay trời có vẻ ấm hơn, chắc vì xuân sắp đến. Tôi đưa mắt nhìn quanh lán, trên cái bàn nhỏ được kê bằng mảnh gỗ và hai viên đá lớn, ngoài ngọn đèn dầu lạc đã cạn thì chỉ có một quyển binh thư và cây sáo ngọc của tôi được bọc kỹ trong một lớp vải. Tôi vui vẻ giở quyển binh thư ra đọc mấy trang rồi úp xuống bàn, đoạn giở cây sáo ra nhìn, không thấy thêm vết xước nào, bèn cầm theo nó bước ra ngoài.

Đã lâu rồi tâm trạng mới thư thái như sáng nay, tôi hăm hở đi một vòng chào hỏi mọi người trong doanh. Vừa bước đến con dốc dẫn xuống bờ suối, tôi gặp ngay một anh lính thấp người, để râu quai nón, đang vác một bó tre to, tôi liền lớn tiếng gọi:

- Chào anh! Sáng ra đã chăm chỉ quá!

Anh ta nhanh nhẹn đặt bó tre xuống, gập người đáp lại:

- Chúc vương phi buổi sáng tốt lành!

Tôi ngơ ngác trỏ mặt mình, hỏi lại:

- Vương phi?

- Thưa phải! Tôi nghe tiếng Hưng Ninh vương phi sắc nước hương trời, nhưng nghĩ thế nào cũng không tưởng được, người đã gả cho vương gia gần chục năm rồi mà dung nhan vẫn như thiếu nữ thế này. Vương quả là khéo chọn!

Nụ cười trên môi tôi cứng lại, bèn hỏi:

- Anh tên gì?

- Bẩm, ai cũng gọi tôi là Trương Phi!

- Trương Phi! - Tôi dịu dàng đáp. - Nghe anh khen tôi rất vui, nhưng anh đã lầm rồi!

- Anh ta lập tức chữa cháy:

- Phu nhân không phải vương phi, vậy chắc chắn là tiểu thiếp mà vương sủng ái đến mức đi đánh trận cũng phải mang theo! Chắc chắn không sai được!

- Hàm dưới của tôi vừa chạm đất, anh Voi Lớn đã nhanh nhẹn đến cặp cổ anh ta lôi ngược về sau, vừa đi vừa không quên phân trần:

- Gã này trước làm nông, vừa gia nhập quân Thánh Dực được mấy tháng, cái gì cũng không biết nên cô đừng chấp nhất!

Tôi nhìn hai người đàn ông to lớn lôi kéo nhau, thấy vừa thương vừa tức cười. Hai người đã xuống cuối con dốc, tôi hãy còn nghe anh lính mới kia léo nhéo:

- Không phải vương phi, không phải ái thiếp, vậy cô ấy là ai, tại sao... tại sao...?

Quay người trở về đường cũ, tôi thấy lão già đang đứng trên đỉnh dốc dặn dò Trần Cụ gì đó, có vẻ như không hề nghe thấy cuộc trò chuyện của tôi với Trương Phi. Tôi sải bước đến chỗ họ, Trần Cụ thấy tôi liền lễ phép gật đầu chào. Lão già hơi nhếch mép cười:

CỐ NIÊN HOANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ