CHƯƠNG 14: THIẾU THỜI

715 47 7
                                    

Có vẻ như mấy lão già tài năng hơn người đều rất quái gở, thích ra vẻ thần thần bí bí và làm khó người khác. Tôi nhìn ông lão trước mặt, thu lại mấy giọt lệ vừa định nhỏ, thở dài rồi đứng lên chào:

- Vậy cháu về đây ạ, ông nhớ giữ ấm, trời sắp trở lạnh rồi.

Ông ta không có vẻ gì như muốn cản, chỉ nhướn đôi mày:

- Bỏ cuộc sớm thế?

Tôi lễ phép thưa:

- Trần Cụ bảo cháu ông từng dạy hắn. Tiên sinh cũng bảo trước đây hai người có giao tình. Nếu ông đã biết thân phận của cháu mà vẫn đuổi cháu về thì hẳn là ông có lý do riêng. Chế tạo vũ khí cho quân đội là chuyện sống còn, cháu không thể giao cho một người không nguyện ý làm được ạ. Cháu xin lỗi vì đã quấy rầy ông!

Tôi cúi chào, quay người bước ra khỏi bếp.

- Lão biết nhóc bao giờ? – Bước chân tôi liền sững lại. – Cháu còn chưa nói cháu là gì của Trần Tung?!

Tôi lập tức xoay lại phía ông lão, cố giấu vẻ vui mừng:

- Thưa, tiên sinh là anh rể, cũng là thầy của cháu.

Gương mặt khắc khổ lại giãn ra với nụ cười sảng khoái:

- Thằng ranh này cũng tìm được truyền nhân rồi đấy!

Tôi há hốc mồm vì lần đầu nghe có người gọi lão già khó tính đức cao vọng trọng kia là "thằng ranh". Không nén được tò mò, tôi hỏi:

- Ông với tiên sinh nhà cháu thân lắm ạ?

Ông lão hất hàm về phía bên kia chiếc bàn, tôi nhanh nhảu ngồi xuống, chăm chú lắng nghe.

Ngày xửa ngày xưa, có một chàng vương gia trạc tuổi tôi đã một mình đến ngôi chùa trăm gian trên núi Thiên Thai để xem có thể khôi phục việc hương khói ở đây không. Chàng lên được giữa đường thì ngựa giẫm trúng bẫy khuỵu xuống, liền đó mấy mũi tên vun vút lao ra. Chàng nhanh nhẹn tránh né, còn đuổi theo tóm được kẻ đang giương nỏ. Thủ phạm là một người đàn ông trung niên chỉ còn một chân, trong lúc cố bỏ chạy thì vấp ngã lăn xuống đồi, người xây xước cả. Vị vương gia lấy túi thuốc mang theo giúp ông ta cầm máu, còn đưa ông về ngôi nhà nhỏ trong rừng. Suốt dọc đường đi, ông ta không ngừng mắng mỏ:

- Bỏ tao ra! Mày ăn mặc đẹp đẽ như thế chắc chắn là tôn thất họ Trần! Tao cấm bọn bây lên núi làm bẩn nơi thờ phụng thiêng liêng!

Chàng trai trẻ chẳng nói chẳng rằng, đợi đến khi dìu ông ta về đến nơi rồi, lại rót cho ông ta tách trà, chàng mới từ tốn bảo:

- Tôi tên Tung, thầy tôi là Trần Liễu, u tôi là Lý Ngọc Oanh, kể ra tôi cũng là một nửa người họ Lý, biết đâu còn có họ hàng với ông cũng không chừng!

Người kia sửng sốt. Chàng trai trẻ thản nhiên bước đến chái bếp, nhìn quanh quất chỉ thấy một chĩnh gạo đã vơi và mấy bó rau rừng. Chàng lại tự tiện cầm chiếc nỏ ông ta vừa đặt xuống mà bước ra ngoài.

- Ranh con! Ngươi định làm gì?

- Đi săn hổ về ăn tối! – Chàng nói rồi vụt chạy đi.

CỐ NIÊN HOANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ