Suốt một tháng ròng, tôi một mình đi từ Yên Bang lên Hồng Lộ rồi lại từ Hồng Lộ về Thăng Long, đến hôm nay chen chúc trong lễ hội này mỏi mắt kiếm tìm cũng chỉ vì muốn gặp lại người. Thế mà khi người ấy đứng trước mặt rồi, tôi lại cố tỏ ra bình thản như thể lần cuối gặp nhau là mới hôm qua.
Người ấy không hề thay đổi, vẫn đôi mắt đen trầm tĩnh sâu thẳm như lòng giếng, vẫn nụ cười nửa chân thành nửa như trêu chọc, vẫn xem tôi là một đứa trẻ còn mê ăn mê ngủ, chẳng hề biết rằng tôi vẫn luôn cố gắng để trưởng thành.
"Đói bụng rồi, phải không?!"
Từ khi người hỏi câu ấy đến giờ, tôi vẫn đứng chôn chân, giữ nguyên nụ cười gượng gạo, không biết phải nói gì mới đúng.
Sáng nay tôi khởi hành rất sớm, vừa vào ngõ làng Bưởi đã chạy ngay đến hội thề nên quả thật chưa có gì vào bụng. Nhưng mà sau hơn một năm không gặp, câu đầu tiên có ai lại than đói bao giờ?!
Nếu tôi lại phụng phịu gật đầu, nhất định người ấy sẽ bật cười đắc ý. Sĩ diện bỗng nhiên trỗi lên, tôi nhanh nhảu lắc đầu nguầy nguậy:
- Không... Không đói!
Chẳng biết người có nhận ra ý tôi muốn phủ nhận hai lần hay không.
Bọn thư sinh đứng xung quanh đợi suốt từ nãy đến giờ đã bắt đầu sốt ruột, có kẻ lên tiếng giục:
- Mọi người vẫn đang mong câu đối trả của tiên sinh.
Ông đồ già đứng bên thư án cũng gật đầu cười hiền hậu.
Người mỉm cười không nói gì, chậm rãi lấy ra một túi tiền nhỏ đặt lên bàn, sau đó đưa mắt nhìn những người đang có mặt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ tôi:
- Đối không được là thua hết tiền ăn cơm đấy.
Nói rồi, người thong thả bước đến hàng chè xanh, ngồi xuống rót một bát đầy từ từ thưởng thức, để lại tôi một mình trước gian hàng câu đối và ánh mắt vừa tò mò vừa thách thức của đám văn nhân. Tôi nhìn theo bóng dáng người thư sinh chưa đầy ba mươi tuổi, trong lòng chợt mơ hồ xúc động.
Người mặc áo tím thêu chỉ vàng kia là Hưng Ninh Vương Trần Tung, con trai trưởng của Yên Sinh Vương Trần Liễu.
Người có dáng vẻ thanh nhã và đôi tay cầm bút đẹp đẽ tưởng như trói gà không chặt đó là An phủ sứ Hồng Lộ - viên tướng quân trấn giữ vùng đất phía đông Đại Việt hơn một năm nay.
Người vừa gặp lại đã muốn thử xem tôi tiến bộ đến chừng nào ấy, không ai khác hơn chính là người đã từng ngày nhìn tôi khôn lớn, dạy dỗ tôi từng chút một, là lão già yêu quý nhất đời tôi.
Lão vẫn luôn trái tính dở người như vậy.
Không muốn mất mặt trước bọn nho sĩ suốt ngày mở miệng ra là trọng nam khinh nữ, lại càng không muốn làm lão thất vọng, tôi nghiêm túc cầm câu đối lên xem:
"Trúc thanh, tùng thanh, chung khánh thanh, thanh thanh tự tại."[1]
Câu đối vang lên trong đầu thì mắt tôi như thấy được một vùng nước non xanh ngát của Yên Bang, tai tôi nghe rõ tiếng rì rào khi gió đưa mình qua những khóm trúc và tiếng chuông vang rền mỗi buổi chiều tà ở trang viện Dưỡng Chân.
BẠN ĐANG ĐỌC
CỐ NIÊN HOA
Historical FictionTác giả: Phương Uyên Thể loại: Cảm hứng lịch sử, cổ trang, tình cảm Tình trạng: Đang viết. Dự kiến khoảng 60 chương. Ghi chú: Truyện lấy bối cảnh Đại Việt thời Trần, vào những năm của cuộc kháng chiến chống quân Nguyên - Mông lần thứ nhất (1258). Ph...