CHƯƠNG 19: ĐÃ MANG TIẾNG Ở TRONG TRỜI ĐẤT

779 45 7
                                    

Lão già từng nói với tôi, những cây thuốc quý thường mọc ở nơi hiểm trở nên có nhiều người tưởng cây nào mọc ở nơi hiểm trở cũng là thuốc quý. Lúc nhỏ tôi nghe không hiểu, chỉ thấy buồn cười. Đến hôm nay bản thân rơi vào cảnh ngặt nghèo mới tỏ mình ngu dại.

Sáng nay tôi thức giấc từ sớm tinh mơ, bước ra sân thấy trời ấm hơn mọi ngày nên xuống bếp xơi bát cơm nguội cùng kho quẹt no căng bụng, dặn người làm nói lại với chị tôi rồi quày quả lên núi. Đây là lần đầu tôi đi hái thuốc một mình nên hăm hở được một lúc thì bắt đầu buồn chán, tôi nghêu ngao hát:

"Con kiến mà leo cành đa
Leo phải cành cụt leo ra leo vào.
Con kiến mà leo cành đào
Leo phải cành cụt leo vào leo ra.
Cái Phong hái thuốc đường xa
Lên nhầm núi cấm lạc ba mươi ngày..."

Bên kia suối có anh tiều đang đốn củi chợt dừng tay đứng nhìn trối chết về phía tôi. Tôi nghĩ một lúc rồi chợt nhận ra, ở chốn rừng thiêng nước độc mà nhìn thấy một nhan sắc thế này, anh ta hoảng hốt cũng là dễ hiểu. Tôi đưa tay lên miệng làm loa, kêu lớn:

- Bác đừng sợ! Tôi là người, là người đấy không phải nữ thần sơn cước hạ phàm đâu! Bác đốn tiếp đi!

Có vẻ như lời tôi nói không đủ thuyết phục, anh ta chần chừ một lát lại cúi xuống vớ lấy cái rìu, mặt vẫn xanh như tàu lá.

Ngọn núi này tôi đã đến nhiều lần cùng lão già nên không đến nỗi lạc như lời tôi hát, nhưng cũng không hẳn dễ dàng vì đường rất dốc. Tôi vừa đi vừa hái, khi mặt trời đứng bóng thì tôi cũng đến được mỏm đá rất cao, túi vải mang theo cũng đã đầy. Tôi ngồi tựa phiến đá nghỉ chân, giở chiếc bánh giò mang theo ra ăn, định chốc nữa sẽ bắt đầu xuống núi. Hôm nay trời ấm, tôi nghiêng đầu nhìn những giọt nắng lung linh phản chiếu trên phiến lá non xanh. Lũ chim gõ kiến vẫn cần mẫn mổ vào thân cây. Tôi bèn lên tiếng gọi:

- Kiến, xuống đây!

Nó quay lại, giương cặp mắt lồi nhìn tôi ngơ ngác. Tôi giơ mẩu bánh ăn dở về phía nó, trìu mến nói:

- Xuống xơi bánh giò với chị Phong xinh đẹp này!

Con chim chết tiệt đó quay ngoắt đi đầy vẻ khinh thường. Suýt nữa thì tôi đã cầm viên đá ném cho bõ ghét. Nhưng công lao chép kinh Phật mấy năm nay không hề uổng phí, sau một hồi tự bảo mình phải từ bi, tôi cũng buông bỏ được cơn giận trong lòng. Tôi nghĩ, tất cả cũng tại anh Voi Lớn, nếu như năm xưa anh ta chịu dạy mình cách trò chuyện với thú rừng thì hôm nay đã không mất mặt thế này!

Voi Lớn là người làm ở phủ Hưng Đạo vương. Lúc được vương nhặt về, anh ta chỉ trạc tuổi tôi, nghe nói không cha không mẹ sống vất vưởng trong rừng nên hiểu được tiếng muông thú. Tôi gặp anh Voi Lớn lần đầu lúc Hưng Đạo vương đến thăm anh cả, anh ta đi theo nhưng chỉ dám ngồi đợi ở hồ sen, tán dóc với lũ cá trong hồ. Lúc họ về rồi, tôi cứ nằng nặc đòi lão già dạy tôi, lão thì cứ khăng khăng là không biết. Những lần sau này có dịp gặp lại, anh ta toàn lừa tôi cho voi chở đi chơi, loay hoay thế nào đã đến lúc phải về. Cuối cùng, tôi tự tin là mình trên thông thiên văn dưới tường địa lý lại không nói chuyện được với con gõ kiến, bị nó khinh nhờn ra mặt.

CỐ NIÊN HOANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ