- Mấy hôm trước chúng ta vừa đi cùng nhau cả một quãng đường xa, không ngờ cậu Nam quên tôi nhanh như vậy. – "Vũ Thành vương" một tay hất lọn tóc lòa xòa trước mặt, tay còn lại vẫn lăm lăm thanh kiếm.
- Nguyễn Văn Thân! – "Con cá" vừa mắc câu hét lớn.
Nhân lúc bọn lâu la mất tập trung vì lo cho tên thủ lĩnh, nữ chủ trên danh nghĩa của Dưỡng Chân Trang đã chiếm thế thượng phong. Nàng vung kiếm tặng cho mỗi tên một nhát chém trên cánh tay buộc bọn chúng buông vũ khí. Nguyễn Nam thừa dịp anh phu xe nhìn sang phía mợ cả mà gạt chân rồi bỏ chạy về phía đường hầm. Hắn không ngờ được nóc đường hầm còn cách trần mật thất một khoảng. Từ khoảng trống ấy, một bóng dáng pha lẫn nét thướt tha xinh đẹp tuyệt trần của thiếu nữ và sự oai dũng anh tuấn của thiếu niên nhẹ nhàng nhào lộn một vòng đẹp mắt trước khi đáp xuống giương kiếm chặn ngang đường thoát của tên cướp ngục.
- Nhã Phong...! – Hắn thảng thốt kêu lên.
Thừa thãi! Một nhân vật xuất chúng như thế ở chốn thanh tịnh hẻo lánh này còn có thể là ai?
Tôi đưa tay phủi bớt mạng nhện bám trên bộ áo lam, cố nén đau vì cú nhảy làm động vết thương ở lòng bàn chân, tự nhủ lần sau không thể hiện bằng cách này nữa. Mấy năm qua không có ai chui vào đường hầm chơi trốn tìm càng không có ai leo lên tận nóc, giờ bụi bám nhện giăng đầy. Cũng may khí độ của tôi đã lấn áp vẻ nhếch nhác chứ không thì mất hết cả oai phong.
- Bất ngờ? Ngươi tưởng giờ này ta vẫn còn ngắm trăng trên núi Thiên Thai chứ gì?
Con ngựa của Trần Cụ đổi cho bọn tôi không ngờ lại là ngựa quý, lúc đi mất hai ngày mà khi về phi nước đại chỉ mất một ngày một đêm đã đến nơi. Không biết thường ngày nó có bị tên đó bắt chạy đủ một vạn tám nghìn bước mới được ăn hai mươi chín nhánh cỏ không?
- Từ đầu đã là cái bẫy...? – Nguyễn Nam nghiến răng.
- Đừng ra vẻ như mình là nạn nhân thế. – Tôi nhếch mép cười, đưa tay xoa xoa cổ. – Ông đây cũng mất không ít máu vì bọn sát thủ trong rừng đấy. Tiếc cho ngươi là Trần Cụ xuất hiện không đúng lúc báo hại ngươi không diễn được vở anh hùng cứu mỹ nhân, đành phải đổi sang tuồng lương y như từ mẫu.
Hắn thoáng kinh ngạc nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ thâm trầm, cơ hồ hiểu ra mọi sự:
- Vậy chuyện ba tháng trước... - Hắn chỉ tay về phía chị tôi. – Cô ta hậu tạ gã chăn trâu một rương vàng vì kịp mang tử tô đến cũng là giả?
Tôi đảo mắt, gật gật đầu tỏ vẻ tán thưởng.
- Các người bảo trong phủ có tôn thất ăn cá biển nên ngộ độc, sau đó lại cho gia nhân gấp rút chuẩn bị thanh bì... - Mắt hắn nheo nheo lại. – Đây đều là kế để dụ bọn ta xuất hiện?
Thật ra kế hoạch này ban đầu tôi không biết. Mấy tháng trước, chị tôi đã khua chiêng gióng trống thưởng cho một anh trai nghèo một khoản tiền rất lớn khiến xóm dưới làng trên đều bàn tán, sau đó lại phơi thanh bì khắp cả trang viện. Tử tô và thanh bì đều là thành phần trong bài thuốc trị chứng háo suyễn từ lúc mới sinh của Vũ Thành vương. Những việc này vừa có thể gây sự chú ý đối với những kẻ hầu cận đang ráo riết tìm kiếm tung tích chủ nhân, vừa không gây bất kỳ sự nghi ngờ nào cho những người không biết chuyện. Đúng là chỉ có lão già nhà tôi mới nghĩ ra phương thức dụ rắn ra khỏi hang quái đản này. Hẳn là lão vẫn luôn theo dõi hành tung bọn thuộc hạ của em trai lão để đề phòng chúng làm càng. Nếu không phải vì quân Thát sắp tấn công, hai chi Vạn Kiếp và Tức Mặc nhất định phải đồng tâm hiệp lực, chắc lão cũng không cần tìm cách ép bọn chúng hành động làm gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
CỐ NIÊN HOA
Historical FictionTác giả: Phương Uyên Thể loại: Cảm hứng lịch sử, cổ trang, tình cảm Tình trạng: Đang viết. Dự kiến khoảng 60 chương. Ghi chú: Truyện lấy bối cảnh Đại Việt thời Trần, vào những năm của cuộc kháng chiến chống quân Nguyên - Mông lần thứ nhất (1258). Ph...