CHƯƠNG 17: KHI CHÉN RƯỢU, KHI CUỘC CỜ

712 49 14
                                    

Tôi còn nhớ những ngày sống ở Phúc Đường, tôi là một cô bé e dè và nhút nhát. Sư ông Tiêu Dao rất nhân hậu, nhưng vì lạ chỗ lạ người lại thêm không khí trang nghiêm, tôi luôn rụt rè, sợ nói sai, sợ làm bậy, sợ những vị tăng lữ trong tịnh xá không cho tôi ở nữa. Thuở bé ngây ngô nghe mọi người gọi nào Tuệ An, nào Nhã Phong, nào Huệ Tâm, nhiều lúc tôi không biết mình tên gì, không biết có phải họ đang nói đến mình không. Có mấy lần đi loanh quanh lạc đến góc vườn có bức tượng mấy vị Kim Cang gương mặt dữ dằn, tôi sợ đến cuồng chân bỏ chạy, ám ảnh đến trong mơ cũng thấy rồi giật mình tỉnh giấc. Sư ông bảo tôi những vị ấy là Bồ tát, vả lại Phật rất từ bi, chỉ cần tôi nghĩ điều hay, làm việc tốt, Phật sẽ luôn phù hộ cho tôi. Tôi vâng dạ nhưng nửa tin nửa ngờ, đâu biết trên đời có ma có Phật chi không. Chỉ biết vì một điều gì đó mà ngày ngày tôi đều ngóng ra cửa, đợi một người sẽ đến đón tôi như đã hẹn.

Đêm đầu tiên về đến Dưỡng Chân Trang, tôi trằn trọc mãi, hồi lâu bèn mở cửa bước ra sân dạo. Trước phòng tôi là khoảng sân rợp bóng trúc xanh, giữa sân có một mái đình nho nhỏ. Khi ấy, trong đình có một người đang ngồi nhàn nhã tự đánh cờ, mái tóc hơi dài gợn sóng rủ trên gương mặt thuần hậu, thâm trầm, ánh trăng chiếu sáng vạt áo màu lam, chiếu lên sống mũi cao thẳng tắp, sáng lấp lánh trong đôi mắt tĩnh tại như mặt hồ thu. Tôi đã nghĩ, Bồ tát nên có dáng vẻ thế này mới phải.

- Em mơ thấy ác mộng sao? – Quân cờ vẫn cầm trên tay, người ấy hỏi tôi.

Tôi hơi giật mình, lắc lắc đầu.

- Hay là đói bụng?

Vẫn lắc lắc đầu.

Người đặt quân cờ xuống bàn, bước đến bế bổng tôi lên:

- Có chuyện gì, nói ta nghe!

Một cơn gió lạnh vù qua, tôi ôm chặt cổ người, nói khẽ:

- Nhà tiên sinh có nhiều kinh Phật lắm phải không?

- Có. – Người thoáng ngạc nhiên.

- Vậy có mấy ông Kim Cang hùng hùng hổ hổ không? – Tôi rúc sâu hơn vào vòng tay vững chãi ấy.

- Vẫn chưa... - Người bỏ lửng câu nói. – Em sợ mấy bức tượng đó à?

Tôi gật đầu lia lịa.

Có tiếng bật cười, người bế tôi trở vào phòng, đặt lên giường, cẩn thận dém chăn rồi xoa đầu tôi nói khẽ:

- Vậy không có nữa. Ngủ. Ngoan nào!

Tôi nhanh tay nắm lấy vạt áo xanh lam níu lại, tròn xoe mắt nhìn lên. Người đang định rời đi chợt phì cười, đoạn ngồi xuống cạnh bên, lưng tựa vào tường, mắt khép hờ. Tôi sung sướng kéo chăn tận cổ rồi chìm vào giấc ngủ.

Tôi biết đây chính là Thần, là Phật của riêng tôi.

Đêm ấy là đêm tân hôn của lão già và chị.

***

Lão già nhà tôi có một loại uy lực rất đặc biệt, không cần lớn tiếng nặng lời, chỉ cần nét mặt vốn luôn thư thái hơi nghiêm lại, người đối diện đã cảm thấy bất an. Lão có nhiều nguyên tắc, bù lại, luôn sẵn lòng dạy bảo và giúp đỡ mọi người. Vì thế gia nhân trong phủ tuyệt đối kính trọng và vâng lời, xem thư phòng của lão như thánh địa. Lần đầu tôi đặt chân đến là lúc tôi được bác Dương làm cho một mẻ kẹo lạc thơm lừng, mang đi tìm lão. Tay tôi vừa chạm chốt cửa, hai chị bếp và bốn anh lính đang đứng gần đó đã đồng loạt kêu lên:

CỐ NIÊN HOANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ