Sau một thời gian sống trong căng thẳng thường nhật và một đêm chiến đấu khốc liệt, tướng sĩ đều đã thấm mệt nên mọi người dựng tạm lán để che sương và thay nhau nghỉ ngơi, những người không ngủ vừa canh gác, vừa dọn dẹp chiến trường. Quan gia, thái tử và mấy thân vương đều vào nghỉ trong Trà điện, riêng lão già tự dựng lán ở cùng với binh sĩ bên ngoài. Tôi băng bó vết thương cho lão già xong liền thiếp đi. Đêm nay không bị làm phiền bởi những nỗi sợ hãi, lo lắng vô cớ nữa nên tôi ngủ rất sâu. Lúc tôi tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, chim chuyền cành rộn rã, nắng nhảy nhót trên những lộc non mới đâm chồi đón mùa sang.
Lính canh báo với tôi rằng lão già đã vào điện hầu chuyện quan gia và thái tử, thế nên tôi đi tìm mấy anh lính quân Thánh Dực xem có thể giúp được gì cho họ không. Tôi gặp lại rất nhiều gương mặt thân quen, cũng thấy vắng mất vài người. Chúng tôi nhắc tên họ, kể chuyện về họ, ngậm ngùi song không bi lụy, vì chúng tôi sắp đưa họ về nhà, trên mảnh đất mà thanh bình vừa mới trở lại này. Giữa câu chuyện đang rôm rả, Đỗ Ngạc, phó tướng của lão già đến xin gặp riêng tôi.
- Mấy ngày qua chắc mọi người vất vả rồi. Anh không bị thương ở đâu chứ? - Tôi ân cần hỏi.
- Thưa, nhờ phúc của vương gia, tôi vẫn bình an. Kế sách dùng bài sấm dọa giặc của cô Nhã Phong khiến Đỗ Ngạc muôn phần kính phục.
Nói đến đây, anh khẽ cúi đầu, tôi vội xua xua tay.
- Nhã Phong đều học lỏm của tiền nhân và tiên sinh cả, mọi người đừng chê cười nữa.
- Cô Nhã Phong quả là đồ đệ xuất chúng của vương gia. - Đoạn, anh trở nên chân thành, nghiêm túc lạ thường, ôm quyền kính cẩn. - Có một việc cũng chỉ có cô mới giúp được, Đỗ Ngạc cả gan làm phiền.
- Việc của quân Thánh Dực cũng là việc của Nhã Phong. - Tôi nói. - Anh cần gì phải rào trước đón sau?
- Thưa... - Viên phó tướng đột nhiên nhỏ giọng, ngập ngừng. - Dẫu biết việc đang làm có thể khiến vương gia trách tội, thân làm thần tử, tôi vẫn phải liều một phen. Chốc nữa, nếu vương gia có ý muốn dẫn quân đến Hoàng giang đón tôn thất trở về, xin cô lựa lời khuyên giải.
- Tiên sinh muốn đến Hoàng giang sao? - Tôi hỏi.
- Thưa, phải ạ. Lúc chúng tôi còn đóng quân trong thành, vương gia từng dặn riêng tôi, ngay khi quân Thát rút đi, tôi phải tập trung binh lính để chuẩn bị đến hành cung đón mọi người trở về. - Đỗ Ngạc nói liền một mạch, không dám ngẩng lên nhìn tôi.
- Vây, vì sao lại phải ngăn cản tiên sinh?
Tôi hỏi dò, trong lòng lờ mờ đoán ra nỗi khổ tâm của anh ta. Ở Hoàng giang lúc này chỉ có bọn nữ quyến, trẻ nhỏ cùng với thái sư và quốc mẫu. Sau thắng lợi, thanh thế của quân Thánh Dực đang lên rất cao, Hưng Đạo vương còn đang dẫn binh đuổi theo giặc ở mãi nơi xa. Nếu như lão già của tôi dẫn theo quân đội đến hành cung, với từng đó ân oán của hai chi Tức Mặc và Vạn Kiếp gây ra bởi một tay thái sư, ai biết được thái sư có thể trở về Thăng Long để gặp lại hoàng đế hay không.
- Thưa... Đỗ Ngạc và toàn thể binh sĩ một lòng yêu kính vương gia, cũng tin vào tấm lòng tận trung xả thân báo quốc của vương, nhất là sau trận thảm chiến ở Bình Lệ Nguyên. - Anh lính chiến hiên ngang trên lưng ngựa giờ đây lúng túng như gà mắc tóc, thận trọng nói từng lời một. - Thế nhưng việc đến Hoàng giang lại là việc nhà. Đỗ Ngạc vì vương gia có thể bỏ mạng quèn này. Nhưng Đỗ Ngạc không cam lòng nhìn cả đời sáng suốt tận tụy của vương gia bị vết nhơ vì chuyện không cách nào thay đổi được của người đời trước. Hơn nữa, vương gia có nhà của vương gia, hàng nghìn quân Thánh Dực cũng có nhà của họ. Khó khăn lắm họ mới sống sót đến giờ này, chỉ vừa kịp vui mừng mà năm mới lại sắp sang...
BẠN ĐANG ĐỌC
CỐ NIÊN HOA
Ficción históricaTác giả: Phương Uyên Thể loại: Cảm hứng lịch sử, cổ trang, tình cảm Tình trạng: Đang viết. Dự kiến khoảng 60 chương. Ghi chú: Truyện lấy bối cảnh Đại Việt thời Trần, vào những năm của cuộc kháng chiến chống quân Nguyên - Mông lần thứ nhất (1258). Ph...