CHƯƠNG 4: HOÀNG HÔN NHƯ LỬA

1.3K 111 1
                                    

Từ lúc về Hồng Lộ đến giờ, việc của tôi mỗi ngày chỉ là ăn, ngủ, đọc sách và chép kinh để luyện chữ. Mỗi ngày thức dậy soi gương lại thấy gương mặt phúc hậu thêm một chút. Kế hoạch ăn chay để lấy lại vóc dáng mảnh mai chưa thể thực hiện được, vì ở phủ Tiết độ sứ chẳng có người nào nấu món chay ngon như đầu bếp ở Dưỡng Chân Trang.

Bấy giờ là giữa mùa hạ, trời nóng đến mức tôi lười bước ra khỏi phòng để ăn trưa. Hôm nay lão già có việc ra ngoài, bác Dương rất hiểu ý, dặn người mang cơm đến tận phòng cho tôi, còn thêm cốc trà hoa cúc. Đánh chén no nê, tôi lăn ra ngủ một giấc đến chiều, xem như để tạm quên đi cái nóng.

Căn phòng mở tung cửa sổ, chỉ rũ nhẹ một bức màn thưa. Thảng hoặc, một cơn gió nhẹ thổi vào đưa theo hương mộc lan cuối mùa.

Lúc lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng chổi ai đang quét sân, từng nhát đều đều, khô khốc.

Sột soạt... sột soạt...

Tiếng động lặp đi lặp lại như làm phiền khiến tôi khó chịu, khẽ chau mày, mồ hôi bắt đầu rịn ra trên trán.

Mùi nồng nồng của lá khô đang cháy như tiếp thêm sức nóng, cả người tôi hâm hấp, mơ màng không rõ là mê hay tỉnh.

Tôi hé mắt, nhìn thấy những hình ảnh thân thương đã không gặp từ lâu lắm.

...

"Tuệ An giỏi quá, quét sân nhanh hơn dì rồi!"

"Lần trước dì dặn cháu phải giúp mẹ làm việc nhà, cháu không có quên đâu!"

Tôi nhìn người thiếu phụ có nụ cười thật hiền, vênh váo tự hào.

Sột soạt. Sột soạt. Một cây chổi lớn và một cây chổi nhỏ thi nhau tạo ra những tiếng động vui tai. Những chiếc lá vàng ngoan ngoãn đuổi nhau về một góc. Mùi khói đốt lá khô tỏa lên trời ngai ngái, xen lẫn tiếng lửa reo tí tách.

...

"Mẹ! Chúng ta chạy đi đâu vậy?!"

"An, ngoan, chúng ta phải rời khỏi nơi này!"

"Dì có đi cùng chúng ta không mẹ?"

Mẹ tôi thoáng ngập ngừng, trong mắt còn hiện lên chút xót đau.

"Dì con đã đi trước, đến một nơi rất xa rồi..."

Tất cả hành lý được thu dọn rất vội vàng. Con rối vải mà tôi yêu thích nhất cũng bị bỏ quên.

...

"Một. Hai. Ba. Bốn. ... Tám. Chín. Mười. An, cậu nấp kỹ chưa, tôi bắt đầu tìm nhé!"

Tôi khoái chí nép mình sau cánh cửa tủ, chắc mẩm cu Đất không thể tìm thấy mình. Tôi lẩm nhẩm đếm, hơn số một trăm mà cậu ta vẫn chưa tìm được tôi, cả tiếng bước chân cũng không còn nghe thấy. Tiếng chổi quét sân của mẹ tôi cũng im bặt tự lúc nào, chắc là mẹ đã ra nhà sau để nấu cơm.

Cu Đất cũng thật ngoan cố, tìm lâu như vậy mà vẫn không chịu thua. Tôi bèn hé cửa định bước ra ngoài, mùi khói đốt lá bỗng xông vào mũi, nồng nặc, cay xè.

CỐ NIÊN HOANơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ