- Tiên sinh ở gần đây? – Tôi vội vàng hỏi lại. – Ý anh là tiên sinh đang dẫn quân phía sau, sắp đến đây phải không?
- Không... không! – Voi Lớn lúng túng. – Vương đóng quân nơi khác. Để tôi đưa cô đến đó, còn giờ... - Anh nhìn sang lũ trẻ đang đứng ở điếm canh trông ra. – Tôi không nói được.
Tôi liền hiểu ra sự việc, mỉm cười với anh ta:
- Ngựa và hành lý của em vẫn ở trong làng. Em vào chào mọi người một tiếng rồi sẽ đi cùng anh ngay!
- Bọn tôi đợi cô bên ngoài vậy. – Anh cười hiền.
Tôi gật đầu với Voi Lớn, đưa tay vẫy hai đứa trẻ rồi nhanh chóng chạy về nhà ông đồ Vĩ. Chẳng ngờ vừa đến đầu ngõ đã nghe tiếng người nhốn nháo, chú Minh Tịnh vừa trông thấy tôi đã kêu lên:
- Chị Nhã Phong, nhanh lên, bác Thôi bị thương nặng lắm!
Tim tôi liền hẫng đi một nhịp. Bác Thôi là người đàn ông hăng hái vỗ ngực bảo mình hiểu rất rõ địa thế khu đất lầy, cứ cách ngày lại vào bắt cá, tình nguyện tiên phong dụ địch. Tôi theo chú sa di chạy đến nhà bác, cố chen qua đám đông ken chặt ngoài sân, ai nấy cũng lo lắng, luôn miệng hỏi han, khung cảnh cực kỳ hỗn loạn.
- Thầy Vĩ, bác Thôi sao rồi? – Tôi hỏi ngay khi nhác thấy bóng lưng đồ Vĩ.
Ông đồ quay lại nhìn tôi, mặt tối sầm chẳng đáp được câu nào. Cạnh giường, một người đàn bà bụng mang dạ chửa đang giặt tấm khăn trong chậu nước đỏ ối, chị ta cố không khóc nên gương mặt càng méo mó. Tôi tiến thêm một bước, thấy bác Thôi đang nằm sấp, khó nhọc thở, cả người toàn vết chém ngang dọc, trên lưng còn cắm một mũi tên rất gần tim. Hình ảnh của ông Đảm hôm nọ tràn về trong đầu, nước mắt cứ thế tuôn ướt đẫm mặt mà tôi không hề hay biết.
- Tại sao lại như vậy? – Tôi nghe giọng mình lạ lẫm. – Không phải còn rất nhiều người tiếp ứng cho bác ấy sao? Sao lại ra nông nỗi thế này? Không phải chúng ta đã thắng sao? – Gần như tôi đã thét lên với đồ Vĩ.
- Quân Thát đuổi theo bác ấy đông hơn ta dự tính. Bác Thôi muốn diệt tất cả địch nên dụ chúng đi sâu hơn, qua khỏi địa phận ta mai phục, mọi người không đến kịp. – Ông đồ né tránh ánh mắt của tôi.
- Ba... gần ba mươi tên... - Người bị trọng thương cố giơ ba ngón tay lên. – Chết sạch! Chết sạch! – Bác Thôi cười gằn vài tiếng rồi đổ ra ho, máu tuôn ra từ miệng, từ mũi.
- Bác giỏi lắm! Giỏi lắm! – Tôi vội vã vuốt lưng bác trấn an, quệt nước mắt trên mặt mình – Bác chịu đau một chút, tôi nhổ mũi tên ra.
Đồ Vĩ liền nắm chặt cổ tay tôi, cau mày, khẽ lắc đầu. Tôi biết y thuật của mình có hạn, chưa chắc so được với ông ta chứ đừng nói đến việc cải tử hoàn sinh. Thế nhưng cứ nhìn người đã vì kế hoạch của mình vào sinh ra tử bị thương thế này mà không làm gì, tôi sẽ phát điên lên mất! Vết thương của bác Thôi hệt như ông Đảm, tôi không thể lần nữa để ông Đảm ra đi trước mắt mình! Tôi giằng mạnh tay, lạnh lùng nói với Minh Tịnh đang đứng phía sau:
BẠN ĐANG ĐỌC
CỐ NIÊN HOA
Historical FictionTác giả: Phương Uyên Thể loại: Cảm hứng lịch sử, cổ trang, tình cảm Tình trạng: Đang viết. Dự kiến khoảng 60 chương. Ghi chú: Truyện lấy bối cảnh Đại Việt thời Trần, vào những năm của cuộc kháng chiến chống quân Nguyên - Mông lần thứ nhất (1258). Ph...